Cả đêm Hinh Ly vẫn hôn mê bất tỉnh không nhúc nhích gì, An Nhi lo lắng không yên nhưng cũng hết cách. Cả hai đều bị trói, cô cũng không biết làm thế nào.
Đêm đó Triệu Ngọc Hoa mang thức ăn lên, nhưng chỉ đem có một phân cho An Nhi. Cô vừa thấy bà ta lên đã hỏi.
"Mẹ đã tiêm thuốc gì vào người của chị ấy vậy? Mẹ đã làm gì chị ấy?"
Bà ta vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, còn nói với vẻ mặt vui vẻ.
"Con gái ngoan, để mẹ bón cho con ăn. Chỉ cần Lâm Hinh Ly chết đi rồi, Hàn Thiếu Phong sẽ đau khổ. Cả Hàn gia rồi sẽ là của chúng ta, mẹ sẽ cho con và Vĩ Thiên một cuộc sống đầy đủ".
An Nhi rơi nước mắt, cố gắng khuyên nhủ bà ta.
"Mẹ! Con xin mẹ mà, mẹ đừng làm hại chị ấy, đừng làm hại Hàn gia. Họ đâu có lỗi gì đâu chứ? Con xin mẹ mà!"
Bà ta chuyển thái độ nhanh như chớp, lập tức trở nên giận dữ với An Nhi. Đặt đĩa cơm xuống đất, bà ta đứng dậy trừng mắt quát.
"Đủ rồi! Tao đúng là nuôi ong tay áo mà!"
[..]
"Bà ta vẫn không có liên lạc gì sao?"
Thiếu Phong lo lắng hỏi Cao Luân, nhưng chỉ nhận lại một cái lắc đầu. Hai người thức cả đêm chờ đợi, quên ăn quên ngủ. Người sốt ruột nhất vẫn là Thiếu Phong, nhìn thấy Hinh Ly qua ảnh Triệu Ngọc Hoa gửi, anh vừa đau vừa hận.
Căn phòng khách với ánh sáng trắng mờ, vì không muốn để người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-cung-chieu-vo-cua-han-tong-tai/2805143/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.