Khi Cố Cách Cách nhận được điện thoại của Miêu Tư Lý cũng là lúc đang cùng Cố Vân nấu cơm. Nếu không phải điện thoại vang lên, có lẽ nguyên gói muối to trên tay sẽ được cô đổ vào nồi canh gà, mà thực tế cũng đã đổ vào nửa gói.
Cố Cách Cách có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn ấn nút nghe, đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
Hai cô cùng trầm mặc.
"Cố Cách Cách." Cuối cùng đầu đây bên kia cũng truyền tới một giọng khàn khàn.
Cố Cách Cách vừa nghe được, tức thì nước mắt rơi xuống. Sợ bà Cố và chị hai nhìn thấy, cô vội vàng chạy ra ban công mới đáp một tiếng: "Ừ".
Đầu bên kia nghe thấy giọng nồng đặc âm mũi của Cố Cách Cách, nước mắt cũng chảy xuống theo, hơn nửa ngày mới nhẹ nói: "Bây giờ em có chút không ổn, chị có thể đến gặp em không?" Kỳ thật cô muốn đến nhà Cố Cách Cách nhưng lại sợ gặp Khâu Lộc Minh ở đấy, sợ chứng kiến cảnh tượng cả nhà bọn họ vui vẻ quây quần.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Cách Cách mới trượt từ vách tường ngồi xổm xuống ban công, khóc không thành tiếng. Cô rất nhớ Miêu Tư Lý, cô rất muốn nói, Kỳ thật tôi cũng không ổn , nhưng lời này chẳng thể nói ra, chỉ phát ra duy nhất được một từ "Ừ".
Có một lần, Miêu Tư Lý cùng Cố Cách Cách đi dạo phố mua một chiếc váy trắng, lúc mặc thử chiếc váy này, Cố Cách Cách đã vứt cho Miêu Tư Lý một cái liếc mắt xem thường. " Nếu em định mua cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-cach-gia-lam/4601045/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.