Lúc ra khỏi nhà hàng, Cố Cách Cách đã đói bụng tới mức thiếu chút ngất đi. Trong đầu chợt nhớ đến một câu thơ vô cùng phù hợp với mình lúc này:
Cửa son rượu thịt để ôi,
Có thằng đói lả phơi thây ngoài đường.*
(*: Hai câu thơ trong [Trường An khốn đốn] của Đỗ Phủ ( 杜甫 ))
Nhìn đường phố xe cộ tấp nập, đang không biết phải làm sao, thì di động vang lên. Cố Cách Cách vừa nhìn tên hiện trên màn hình, lập tức ấn nút nghe rồi rống: "Miêu Tư Lý, cô còn chưa dừng sao? Cô đói bụng không biết tự đi tìm đồ ăn à? Tôi cũng chẳng phải mẹ cô. Mẹ cô..." Lời còn chưa nói hết, một bóng người đã xuất hiện trước mặt, ngẩng đầu thấy Miêu Nhã đang ôm cánh tay, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cô, nửa câu sau chưa nói ra đã phải nuốt lại, trong lòng càng buồn bực hơn, vì thế tiếp tục quát, "Không phải nói với cô rồi sao? Miếu tôi nhỏ cung phụng không nổi đại Phật như cô. Sau này làm ơn đừng xuất hiện trong vòng ba mươi dặm bên cạnh tôi nữa, miễn cho sinh vật nguy hiểm như tôi làm bị thương thân mình tiểu thư yêu chiều như cô. Cô yên tâm, tôi cũng sẽ không xuất hiện ở phạm vi ba mươi dặm quanh cô. Ngày mai tôi sẽ nộp đơn từ chức!" Không đợi Miêu Tư Lý nói một lời, liền ngắt điện thoại, khiêu khích nhìn Miêu Nhã, "Thế này ngài đã hài lòng chưa?"
Miêu Nhã lắc đầu, tỏ vẻ thật hết cách: "Cách Cách, cô là đang dỗi. Đây là phương pháp không lý trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-cach-gia-lam/4601027/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.