Đèn trong phòng khách không mở nên chỉ có những ánh đèn thanh lạnh của cao ốc xa xa xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến cho cả căn phòng như bị bao trùm trong một mảng ánh sáng mờ tối.
Cố Cách Cách quay lưng về phía cửa nên Miêu Tư Lý chỉ lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt, chứ không thể thấy rõ biểu cảm trên ấy. Cánh tay bị Cố Cách Cách siết chặt làm cô nhói đau nhưng đành cắn răng chịu đựng.
"Chị làm sao vậy?" Miêu Tư Lý hỏi.
"Miêu Tư Lý, cô biết không? Cô là kẻ rất đáng ghét!"
"Tôi làm sao?" Miêu Tư Lý hỏi lại.
"Trên thế giới này chắc chắn không thể tìm thấy ai luôn tự cho mình là đúng hơn cô."
Miêu Tư Lý: "..."
"Nói đến là đến, nói đi là đi. Cô tưởng cô là Từ Chí Ma* à?!"
(*: 徐志摩 : nhà thơ cận đại rất nổi tiếng ở Trung Quốc. Cuộc đời của Từ Chí Ma di chuyển rất nhiều nơi.)
Miêu Tư Lý: "..."
"Gió thổi qua còn để lại tiếng, chim bay đi cũng lưu lại vết. Còn Miêu Tư Lý cô chỉ là kẻ cướp đường, cướp xong đồ rồi bỏ chạy mất, có bản lĩnh thì đừng quay về! Cô còn quay về để làm gì? Cười nhạo tôi sao? Được rồi, cô thành công rồi đó. Tôi đúng là một bà cô già chẳng ai thèm, có vui không? Có muốn đốt pháo chúc mừng không? Cười đi, cười thật to đi. Tôi đã sớm đoán sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ nó tới nhanh đến vậy. Tổ tiên tôi có phải là kẻ thù giết bố cô không? Thật vất vả tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-cach-gia-lam/4601022/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.