Trên khuôn mặt Trân Châu, đẹp nhất là đôi mắt. Gương mặt nàng thanh tú, bình thường, nhìn qua rất dễ quên. Nhưng khi nhìn vào cặp mắt trong veo đó nó như chiếu thẳng vào lòng người mà khắc sâu ấn tượng. Mẹ nàng vì yêu lầm người mà phải đau khổ tới chết, cho nên nàng thề không dẫm vào vết xe đổ đó nữa, cam tâm tình nguyện gia nhập giáo phái. Nhưng tình yêu là thứ cho dù nàng chạy đến thế nào cũng không thể trốn thoát.
Duẫn Đường từng bước từng bước gỡ xuống mọi phòng bị của nàng, làm nàng lún sâu vào tình yêu của hắn. “Dù biết người như hắn sẽ không có quan hệ nghiêm túc với một ai, dù đã dặn lòng không phạm vào sai lầm như mẹ, nhưng nàng không cầm lòng nổi mà sa vào.” Duẫn Đường biết Trân Châu có mục đích riêng của nàng, nhưng hắn vẫn muốn thử, vẫn muốn đánh cược một phen. Dù có là hư tình giả ý, hắn cũng nguyện bị nàng che mắt. Bởi vì lúc hắn đau đớn và trở nên ghê tởm nhất, chỉ có nàng là ở bên hắn.
Duẫn Đường đã vì nàng mà mở rộng tận đáy lòng mình. Thế nhưng sao nàng vẫn rời đi. Ván cược này, hắn thua rồi ư? Khi chân tướng lộ rõ, hắn không thua nhưng lại phụ sự tin tưởng của nàng. Đến lúc đó hắn mới nhận ra, nha đầu ngốc cứng rắn ấy, lại có thể vì những thứ đơn giản nhất trong cuộc sống mà hạnh phúc vô cùng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.