Edit: Mimi
*****
Tuy không biết vì sao Tạ Kiến Vi lại nhắc tới sự kiện này, song Lauren vẫn thành thật gật đầu, còn tranh thủ liếc trộm Nhan Kha một cái.
Chính vì bị nổ thành than nên hắn mới có may mắn gặp được bác sĩ Nhan, để rồi từ đó về sau vương vấn trong lòng, một mực nhớ mãi không quên.
Tạ Kiến Vi quay đầu nhìn về phía Nhan Kha, bình tĩnh nói: “Trong trí nhớ của tôi, người duy nhất bị nổ đến mặt mũi không còn nguyên vẹn mà vẫn có thể sống sót để trở về căn cứ trị liệu, chính là hắn ta.”
Ý của Tạ Kiến Vi là, Tiếu của anh chính là Lauren đấy.
Nhan Kha sững sờ tại trận, trong đôi mắt trợn tròn đều là sự kinh ngạc đến chẳng thể nào tin.
Làm sao… Làm sao có thể!
Tạ Kiến Vi hoặc không làm, hoặc đã làm là phải làm đến cuối cùng, dứt khoát giúp người cho trót, nhìn về phía Lauren, hỏi: “Sau khi bị thương, có phải Nhan Kha chính là bác sĩ điều trị của anh không?”
Thế mà Lauren lại bật ra một câu: “Không phải…”
Tạ Kiến Vi nhướng cao lông mày: “Không phải?”
Nghe đến đó, đáy mắt Nhan Kha lộ vẻ buồn bã, cảm giác trong lòng thật khó có thể diễn tả bằng lời. Thật sự là không phải, làm sao có thể phải được đây? Sự mất mát ngoài ý muốn quá lớn khiến anh vô cùng khó chịu.
Nhưng ngay sau đó, Lauren lại bảo: “Tuy bác sĩ điều trị được chỉ định không phải bác sĩ Nhan, nhưng bệnh của tôi đích thực là do bác sĩ Nhan chữa khỏi.”
Nhan Kha sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-nguyen-soai-dong-loat-doi-ly-hon/734934/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.