*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
*****
Trong lòng xót xa nhưng cũng không khỏi dâng lên vài phần ấm áp, Tạ Kiến Vi vội vàng chạy về hậu điện, tìm sữa nóng đút nó ăn.
Thái giám hầu hạ muốn làm thay, song anh lại trực tiếp vung tay bảo đối phương ra ngoài.
Nó còn quá nhỏ, sợ đói lại thích ngủ, nhưng vẫn bướng bỉnh muốn ở cạnh anh. Rõ ràng ăn uống mới là chuyện liên quan mật thiết đến tính mạng, thế mà nó vẫn ở đây, như thể Tạ Kiến Vi mới là toàn bộ sinh mệnh của nó vậy.
Chẳng sợ đói, chẳng sợ mệt, chẳng sợ thân thể hoàn toàn không dễ chịu gì.
Tạ Kiến Vi chọt lên cái gáy nhỏ xíu của nó một cái: “Đồ ngốc.”
Nhóc banh lông vừa uống sữa ấm vừa liếm đầu ngón tay anh.
Tạ Kiến Vi cười, nói: “Con nít con nôi.”
Nhóc banh lông ghét nhất bị anh nói mình nhỏ, nghe thấy những từ ngữ cùng ý nghĩa cũng sẽ phản đối, ví dụ như hiện giờ, nó đang làm bộ muốn cắn Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi đâu có sợ bị cắn? Anh chỉ sợ động vào mấy chiếc răng nhỏ của nó, vì thế mới lên tiếng xin tha: “Được rồi, không nhỏ, A Ly đã là bé bự.”
Bé bự là cái quỷ gì? Nhóc banh lông vẫn cắn anh một miếng.
Tạ Kiến Vi cong cong con mắt, tâm tình tốt đẹp cực kỳ.
Bước lên Đế vị, cuộc sống của Tạ Kiến Vi không có gì thay đổi.
Phụ thân băng hà, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-nguyen-soai-dong-loat-doi-ly-hon/734923/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.