Chương trước
Chương sau
Thời gian trong phó bản trôi đi rất nhanh, mới một lúc mà mặt trời đã lặn rồi, không biết có phải ảo giác hay không mà Phạm Thiên cảm thấy bản thân mạnh hơn ban ngày.

Tất cả người chơi vừa tụ họp lại ăn bữa tối tiện thể trao đổi tin tức, người chơi lần lượt nói ra manh mối mà bản thân tìm được trong một ngày này.

" tôi phát hiện tất cả NPC trong trung cư này đều hành động rất kỳ lạ, ừm chính là kiểu không thèm để ý đến người khác tôi có chào hỏi qua nhưng những NPC này coi tôi là không khí " một người chơi lên tiếng.

" phó bản này chỉ có mỗi khu trung cư và cây liễu trước cửa trung cư còn lại là một mảng sương mù màu trắng, tôi có lấy cán chổi thử qua, thứ đó cắn nuốt hết luôn vết cắt rất bằng phẳng chỉnh tề gọn gàng " nữ người chơi lên tiếng.

" trung cư này có sáu tầng nhưng tầng năm không có người tất cả các cảnh cửa ở trên đó đều bị dán giấy niêm phong giống thời xa xưa "

Mỗi người đều đưa ra một manh mối cuối cùng lại nhìn vào ba người Dương Tử Đạo nhanh tay đem vài tờ báo ra trước mắt mọi người

Vạn Thọ vô tình nhìn vào đồng hồ trên cổ tay hơi sửng sốt " khoan đã, không phải vừa mới sáu giờ ba mươi thôi sao sao đã đến mười giờ rồi "

Lời vừa dứt trong này tất cả điều yên tĩnh, bầu trời bên ngoài đã đen kịt

Phạm Thiên " nếu không muốn chết thì các người nên về nơi ở của chính mình đi "

đây là lần đầu tiên mọi người thấy y chủ động nói chuyện nên đều khẩn trương, nhìn sắc mặt lạnh tanh nghiêm túc kia thật giống như bạn học sinh nhỏ bị giáo viên bắt gặp khi đang nói chuyện riêng trong lớp.

Phạm Thiên nói xong cũng chẳng thèm để ý người khác có nghe lời hay không trực tiếp đi lên phòng của bản thân, trước khi đóng cửa y liếc nhìn người tên Vạn Thọ một cái, sở dĩ y nhớ tên người này lâu như vậy là vì tên của gã rất hiếm lạ.



Khi y rời đi Dương Tử Đạo và Trần Tiểu Mỹ liếc nhìn nhau sau đó ăn ý cùng nhau chạy thật nhanh về phòng của bản thân, dù sao hai người đã nói sẽ ôm đùi bự của anh Phạm rồi mà, nếu đã chọn ôm đùi thì đùi vàng nói cái gì đương nhiên phải nghe rồi.

Những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau sau đó Phong Hạo đột nhiên nhớ tới gì đó sắc mặt khó coi, người khác thấy gã như vậy cũng sôi nổi nhìn qua.

Phong Hạo " tôi đột nhiên nhớ tới, trong quy tắc có nhắc đến từ 11giờ đến 1 giờ là thời gian nguy hiểm "

Mọi người "...... " con mẹ nó vậy mà tất lại quên mất.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi những người chơi đang ngồi đồng loạt chạy về phòng nhanh như một cơn gió.

Nửa đêm.

Vạn Thọ nằm trong chăn luôn cảm thấy cả người lạnh tanh, lạnh đến mức cả xương cốt giống như đang bị ngâm trong nước đá vậy, không những thế gã còn có cảm giác bản thân đang bị nhìn chằm chằm, cảm giác nhớp nháp giống như đang bị một loại động vật máu lạnh nhìn chằm chằm.

lúc nhỏ cơ thể của cậu ta không tốt, bác sĩ nói câu ta không sống được lâu vì tự lừa dối chính mình cha mẹ của cậu ta tự ý đặt cho cậu một cái tên đó là Vạn Thọ, ngụ ý sống lâu ngàn tuổi vạn thọ vô cương.

* ( tui sẽ thay đổi một số từ để phù hợp với thời đại tinh tế nha, còn có nơi mà Thiên Thiên ở là địa cầu cổ, còn nơi mà anh công ở chính là thời đại tinh tế, phó bản đầu tiên tui tính viết ngắn ngắn thui)

Cậu ta không khống chế được cơ thể đang run rẩy, chốn trong chăn quá ngạt thở cậu ta lấy hết dũng khí kéo chăn ra để hít thở, nhưng khi cậu ta vừa ngước mắt lên đã đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo toát ra sát khí kinh khủng.

" cô.... A" đây là âm thanh cuối cùng mà gã có thể phát ra, cơn đau dữ dội ở trái tim nhưng lại nhanh chóng mất đi.



Sáng hôm sau.

" Đêm đầu tiên, 1 người chơi chết đi quỷ đã mở khóa được 1/7 phần sức mạnh "

" quy tắc, tuyệt đối không nên nhìn vào mắt của nó, bởi làm vậy bạn sẻ sợ hãi với nó "

Vừa sáng sớm người chơi đã nghe được âm thanh thông báo máy móc của hệ thống tất cả người chơi trong lòng đều lạnh xuống, phải nhanh chóng tìm được đạo cụ thông quan nếu không đợi đến khi quỷ giải khóa sức mạnh càng nhiều thì người chơi càng nguy hiểm

" quả nhiên thiếu một người " Phong Hạo nói.

" là Vạn Thọ, chúng ta có thể đến phòng của anh ấy kiếm tra thử xem anh ấy chết như thế nào" Liễu Uyển Thanh đề nghị.

tất cả người chơi đều hưởng ứng mà không ai chú ý đến trong rảnh móng tay của cô ấy có một lớp màu đó khả nghi trừ một người Phạm Thiên.

Vạn Thọ bị đâm thủng trái tim đôi mắt trợn trừng đang nhìn lên trên biểu cảm trên khuôn mặt là sự không thể tin nổi giống như người giết cậu ta là một người quen.

những người khác không tìm được manh mối nào từ cái chết của Vạn Thọ, đều đồng loạt ủ rũ rời đi Trần Tiểu Mỹ và Dương Tử Đạo đều nhìn về phía lão đại Phạm Thiên.

Nhân lúc người chơi khác rời đi Phạm Thiên khẽ nói nhỏ " các người tốt nhất đừng tin lời cô ta " cô ta ở đây là chỉ Liễu Uyển Thanh.

* ( Thiên Thiên không nhớ được tên của người khác nên tui sẽ đặt biệt danh theo tính cách của từng người nha "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.