Điền Mật nhún vai, nếu nàng ở lại Huyết giáo thêm một thời gian dài, chắc chắn nàng sẽ bị buồn chết mất.
Nhưng không sao, chờ vài ngày nữa vết thương trên người lành lại, nàng có thể rời khỏi đây.
Mặc dù ~ nàng đi ra ngoài để giết người.
Chẳng qua đi xem thử giang hồ ở cổ đại ra sao cũng tốt thôi ~ dù sao mấy lần xuyên đến cổ đại, đều làm tiểu thư khuê các, không ra cổng trước không bước cổng trong.
Vài ngày sau, vết thương trên người Điền Mật gần như khỏi hẳn, hoàn toàn có thể cử động bình thường.
Điền Mật cho người báo cho Úy Trì Vô Tâm một tiếng, sau đó rời khỏi Huyết giáo.
Đi tới sơn trang minh chủ tại Tương Châu.
Lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa, cố gắng kiềm chế phấn khích trong lòng và ý cười nơi đáy mắt, nỗ lực duy trì tính cách ban đầu của ký thể.
Nàng mặc một bộ xiêm y màu đỏ rực, không phải nam trang, nhưng cũng không phải nữ trang của mấy tiểu thư khuê các.
Khi đánh nhau sẽ tương đối thuận tiện, tóc buộc cao, trên mặt mang khăn che mặt màu đỏ, chỉ lờ mờ nhìn ra được phong thái khuynh thành của nàng.
Đi được nửa ngày, nàng có chút mệt mỏi, dù sao vết thương trên người nàng, còn chưa có khỏi hẳn.
Nhìn thấy phía trước có một khách điếm. Nàng dự định ở khách điếm ăn một chút gì đó rồi đi tiếp.
Dù sao, đi đến Tương Châu, nhanh nhất cũng phải năm ngày, nếu nàng không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-nam-chinh-deu-la-cua-ta/2919821/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.