Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyễn Thủy

" Thật xin lỗi."

Giọng nói Dung Vũ Thần chân thành cùng thâm tình.

Hắn ôm chặt Điền Mật, xa cách 6 năm, lần đầu tiên gặp lại hắn chỉ muốn ôm cô vào lòng, đến bây giờ như nguyện.

Thân thể Điền Mật cứng đờ, không phản ứng kịp, lúc cô tỉnh táo lại bị câu xin lỗi của Dung Vũ Thần làm cho sửng sốt, theo sau cô nhẹ nhàng nói: " Không sao cả."

Cô đẩy Dung Vũ Thần ra, rời khỏi vòng ôm ấm áp: " Dung tiên sinh, cảm ơn anh nghe tôi giải thích. Như vậy là đủ rồi." Sau đó xoay người rời đi.

Dung Vũ Thần muốn đuổi theo nhưng đúng lúc này điện thoại thư ký vang lên nhắc hắn có cuộc họp.

" Cuộc họp hủy bỏ!" Giọng Dung Vũ Thần âm trầm, cho dù ở bên kia thư ký cũng hoảng sợ rồi yếu ớt nói một câu: " Tổng tài, cuộc họp này rất quan trọng."

Dung Vũ Thần nghĩ nghĩ, cuộc họp này quả thật quan trọng, nhìn ngoài cửa đã sớm không còn bóng dáng Điền Mật.

Dung Vũ Thần thở dài cúp điện thoại.

Nghe tiếng tút tút bên kia, dù sao cũng đi theo tổng tài nhiều năm, thư ký biết Dung Vũ Thần nhất định sẽ trở về.

Vì vậy lau mồ hôi, thở nhẹ nhõm, tất nhiên đây chỉ là bây giờ, sau này y nhất định sẽ bận rộn hơn.

Chưa kể đến trong cuộc họp sẽ có bao nhiêu người gặp xui xẻo!

Điền Mật trở về công ty đem thiết kế áo cưới với số đo gửi về tổng bộ công ty.

Sau đó ngồi dựa vào ghế, còn 5 độ hảo cảm.

Nhưng mà cô không vội, trong cốt truyện Hạ Chỉ hại ký thể thảm như vậy cô sẽ không buông tha Hạ Chỉ như vậy.

Cô hội rất nhanh thì đến cũng không khiến Điền Mật chờ lâu lắm.

Hóa ra Hạ Thiên Dật từ lúc nghe tin mẹ Điền qua đới, tinh thần vẫn luôn hoảng hốt.

Hôm nay ông vừa tìm được số điện thoại của Điền Mật liền gọi đến.

" Điền tiểu thư, tôi là Hạ Thiên Dật, có thể gặp mặt cháu không?"

Nhận được điện thoại từ Hạ Thiên Dật nằm trong dự đoán của cô, nhưng cũng hơi bất ngờ. Cô không nghĩ ông sẽ gọi điện đến nhanh như vậy.

" Hạ chủ tịch? Được, gặp ở đâu?" Điền Mật vui vẻ đồng ý gặp mặt.

Hạ Thiên Dật rất cao hứng, không biết nguyên nhân có phải do cô là con gái của Thư Diêu hay không. Ông rất muốn thân cận với cô: " Chú đến đón cháu được không? Cũng sắp đến giờ ăn cơm, cùng nhau ăn một bữa?"

" Được."

Cùng Điền Mật nói chuyện xong, Hạ Thiên Dật đứng ngồi không yên, liền cầm chìa khóa xe, cũng không cần tài xế, lái xe rời công ty.

Đến dưới công ty Điền Mật mới để ý ông đến sớm nửa tiếng. Hạ Thiên Dật đành phải ngồi trong xe chờ.

Thời gian đến ông liền thấy Điền Mật từ bên trong ra.

Điền Mật mặc quần áo công sở, mái tóc quăn buộc đuôi ngựa lộ ra cái trán trơn bóng.

Hạ Thiên Dật đem hình ảnh Thư Diêu với Điền Mật ghép lại, tuy rằng Điền Mật có chín phần giống mẹ Điền, nhưng dù sao ông chưa từng gặp mẹ Điền mặc như vậy.

Hạ Thiên Dật hồi phục tinh thần, vội vàng xuống mở cửa xe cho cô.

Điền Mật lên xe nói cảm ơn.

Hạ Thiên dật cũng lên xe, đầu tiên ông hỏi Điền Mật thích ăn gì: " Cháu không kén ăn Hạ Chủ tịch làm chủ là được."

" Vậy được rồi chọn đồ ăn Trung Quốc đi. Chú biết một nhà hàng làm đồ ăn Trung Quốc không tệ. Cháu cũng đừng gọi ta là Hạ chủ tịch gọi ta là chú Hạ là được rồi. Dù sao trước kia chú và mẹ cháu rất quen thuộc."

Điền Mật gật gật đầu vẻ mặt mang theo ý cười: " Chú Hạ."

Hạ Thiên Dật vui vẻ, ông rất thích cảm giác ở chung với Điền Mật, cảm giác thân thiết, giống như có sợi dây vô hình liên hệ bọn họ.

Dọc đường đi, ông như trưởng bối hiền lành, quan tâm công việc Điền Mật, cuộc sống. Điền Mật trả lời từng câu, hai người không nghĩ đến họ mới quen nhau thời gian ngắn, lại như đã quen biết từ lâu. Hạ Thiên Dật nghĩ rằng khả năng do đây là con gái của Điền Thư Diêu.

Vào nhà hàng cô cứ ngờ mình xuyên không, bên trong cổ kính, người phục vụ đều mặc cổ trang, nói chuyện nhẹ nhàng.

Hạ Thiên Dật gọi những món ngon nhất, rồi đưa thực đơn cho Điền Mật chọn.

Điền Mật lúc này mới nhìn vể phía ông: " Chú Hạ hẹn cháu là muốn nói chuyện gì vậy?"

Hạ Thiên Dật lo lằng, ông muốn hỏi rất nhiều: " Mẹ của cháu sao lại qua đời."

Hỏi xong ông sợ cô đau lòng, lo lắng nhìn.

" Từ lúc cháu có trí nhớ, thân thể mẹ liền không tốt. Bác sĩ nói do mệt nhọc quá mức. Khi đó bác cháu thiếu nợ, mỗi ngày đòi tiền. Mẹ không có cách phải làm thêm nhiều việc, mỗi ngày chỉ ngủ 2 - 3 tiếng."

Hạ Thiên Dật nhíu mày, hai mắt ửng hồng. Ông biết tích cách anh trai Điền Thư Diêu, Nhưng mà lúc trước bị tách ra người nhà ông cho bà một khoản tiền, vì sao cuốc ống còn khó khăn như vậy?

" Cha cháu đâu? Cha cháu cứ mặc kệ vậy ư?" Là đàn ông mà lại mặc kệ vợ con mình như vậy.

Điền Mật lắc đầu, trong mắt lộ ra mê mang: " Từ nhỏ cháu không biết cha mình là ai, cũng chưa gặp lần nào. Ở trường bạn học đều nó cháu là đứa đáng thương không có cha. Cháu đi hỏi mẹ nhưng mẹ chỉ nói, ba ba là người tốt. Cháu không hiểu, vì sao ba ba lại là người tốt, nếu là người tốt vì sao lại bỏ rơi mẹ con cháu, vì sao để mẹ sống khổ như vậy. Cháu còn muốn hỏi nữa nhưng mẹ luôn khóc, nói ba ba không muốn bỏ rơi chúng ta mà do bị gia đình ép, người nhà ba ba không thích mẹ. Cháu thấy mẹ khóc khổ sở như vậy không bao giờ hỏi lại."

Hạ Thiên Dật hoảng sợ, trong đầu có gì lóe qua, nhanh đến mức ông không kịp bắt lấy.

" Cháu..... Cháu năm nay bao tuổi? Sinh cùng năm với Vũ Thần hả?"

Điền Mật gật đầu: " Vâng, cháu sinh muộn hơn anh ấy hai tháng, anh ấy sinh tháng 8, cháu tháng 10."

Hạ Thiên Dật mở lớn hai mắt, thân mình cứng đờ.

Dung Vũ Thần năm nay 24, mà Điền Mật cũng là 24. Tính ngày Điền Mật ra đời là lúc ông cùng với Điền Thư Diêu xa nhau hơn nửa năm. Ông tin tưởng Thư Diêu yêu mình, như vậy.... Điền Mật.... là con gái của ông?

" Chú nghĩ....... chú nghĩ...." Hạ Thiên Dật nói chú nghĩ cả ngày cũng không nói lên lời.

Editor: Chuẩn bị đào hố dành cho team ngược rồi có ai hóng không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.