Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyễn Thủy

Bàng thị coi như bình tĩnh, nhìn con trai đem tất cả trách nhiệm nhận về phía mình.

Con trai nhà mình bà hiểu rõ tính cách, tuy rằng lương thiện nhưng không ngu ngốc, từ xưa đến nay không phải người chịu thiệt. Con nói là trách nhiệm của hắn, một là việc thật sự như vậy, hai là cô nương Điền Mật này quyến rũ con trai.

Bà nhìn Điền Mật, cô bị Điền mẫu tát một cái, nửa bên má đều sưng đỏ. Lúc này tựa vào lồng ngực Triệt Nhi, khóc giống như người làm bằng nước vậy.

Bàng thị thật thích cô nương này, con trai mình không phải là người lỗ mãng, bà quả thật không nghĩ ra, chuyện sao lại thành như vậy, hơn nữa còn xảy ra trong phủ công chúa.

" Mọi chuyện sao lại thành ra như vậy?"

Giọng nói Điền mẫu run rẩy, bà yêu thương nhất chính là nữ nhi này nhưng bà càng sợ Điền Mật sẽ thủy hoại thanh danh phủ thị lang.

" Mẫu thân------" Điền Mật lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Điền mẫu, giọng nói nghẹn ngào, mang theo hổ thẹn cùng ủy khuất.

Cô quỳ trước mặt Điền mẫu, không có điên cuồng là hét, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. " Lúc trước thân thể biểu tỷ không khỏe, nữ nhi mới đỡ biểu tỷ vào đây nghỉ ngơi, chính là sau khi đến nơi này cả người nóng rực, thật không thoải mái. Sau đó biểu tỷ không biết rời đi lúc nào, rồi Ninh Viễn Hầu tới, nữ nhi không tuân thủ nữ tắc, sau khi về nhà, nữ nhi liền xuống tóc làm ni cô, tuyệt không làm xấu mặt mũi Điền gia!" Nói xong liền dập đầu mạnh xuống đất.

Cô khóc nói nhẹ nhàng, không oán hận ai, không bắt Ninh Viễn Hầu phụ trách, chỉ tình nguyện cạo đầu làm ni cô.

Vốn Bàng thị còn có tức giận, chính là thấy Điền Mật như vậy, bà cũng biết, con trai câm nhà mình, Điền Mật cũng không nhất định coi trọng, huống chi hủy hoại thanh danh như vậy, liền Bộ Liên Triệt không có thê tử, cũng tuyệt đối không cưới cô nương như vậy, hơn nữa giờ con bà đã có thê tử.

Bà không hiểu được, Điền Mật có lý do gì mà tính kế ý đồ hủy hoại thanh danh con trai bà.

Cho nên có thể loại trừ Điền Mật.

Như vậy đến cuối cùng sẽ là ai?

Điền mẫu cũng không có biện pháp, thấy Điền Mật muốn xuống tóc làm ni cô, nghĩ đến những người biết chyện thấy nữ nhi làm ni cô, ai cũng nghĩ con bé vô tội, mà thanh danh phủ thị lang cũng được giữ gìn, được mọi người đồng tình.

Thấy Điền Mật muốn cắt tóc làm ni cô, Bộ Liên Triệt sao lại đồng ý được, Điền Mật vẫn còn trẻ, cô mới mười sáu tuổi.

" Đinh ----- độ hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 25, chị cố lên nha!"

Hắn xuống giường đỡ lấy Điền Mật, dùng ký hiệu nói: " Muội không thể xuống tóc làm ni! Đây không phải lỗi của muội, không nên bắt muội gánh vác, ta sẽ chịu trách nhiệm, ta cưới muội!"

Điền Mật rưng rưng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy cảm động. Trên mặt dấu bàn tay rõ rệt, tóc hỗn đọn, cả người đáng thương.

Nhìn thấy Bộ Liên Triệt muốn nói cưới cô, Điền Mật liên tục lắc đầu: " Sao có thể được, huynh không thể cưới muội được! Huynh đã cưới biểu tỷ, huống chi lỗi không phải do huynh, là do muội! Muội không nên giữ lấy huynh không cho huynh đi."

Thật ra ý của cô là, hắn đã cưới nữ chủ, sao có thể cưới cô được nữa? Hưu nữ chủ sao? Cô biết điều này không có khả năng!

Bàng thị thấy Điền Mật nhìn hiểu ngôn ngữ ký hiệu có phần ngạc nhiên.

Trần Tương Nghi cũng kinh ngạc, nàng không biết, hóa ra Điền Mật còn hiểu ký hiệu, kiếp trước nàng cũng không hiểu, trọng sinh hai năm cũng chưa có cơ hội học, lúc cô gả cho Bộ Liên Triệt mới mắt đầu học, bây giờ mới nói được một hai câu, còn nói chuyện nhiều hơn sẽ không.

Thấy nhi tử khăng khăng đòi phụ trách Điền Mật, Bàng thị nghĩ, Điền Mật quả thật khiến người khác yêu thích, lại hiểu ký hiệu, cùng con trai nói chuyện không có vấn đề.

Bàng thị mỉm cười, nhìn về phía Điền mẫu: " Điền phu nhân, chuyện này sai cũng không thể trách nha đầu Mật Nhi, cũng không biết tiểu nhân nào lại làm việc hạ thuốc này. Bây giờ việc đã đến nước này, nếu để Mật Nhi xuống tóc làm ni cô quả thật đáng tiếc. Về sau một mình làm bạn với thanh đèn, một cô nương tuổi xuân sao chịu được. Triệt Nhi nhà ta cũng có trách nhiệm, nên phụ trách. Chính là Triệt Nhi đã có phu nhân, ta nghĩ, lấy lễ cưới bình thê, nghênh thú Điền Mật, phu nhân nghĩ thế nào?"

Điền mẫu tất nhiên vừa lòng, nếu Ninh Viễn Hầu nhất quyết muốn lấy Điền Mật làm thiếp, bọn họ cũng đồng ý, huống chi là bình thê.

Cảnh Nguyên triều không phải không có bình thê, nhưng rất ít, bời vì bình thê chỉ thấp hơn vợ cả một chút, con sinh ra cũng coi là con vợ cả.

Điền Mật cũng vừa lòng, cô chỉ tính đến làm thiếp là được rời, bây giờ làm bình thê quả thật rất tốt. Nếu có thể ở chung hòa bình với Trần Tương Nghi, càng tốt hơn nữa, cô vẫn đồng tình với kiếp trước Trần Tương Nghi. nếu như nàng ta không có ý định buông tha cô, cô cũng không còn cách nào khác.

" Không được! Con không đồng ý!" Trần Tương Nghi không vừa lòng, sao có thể được, sao lại cưới cô ta làm bình thê! Lúc này nàng cũng không duy trì được bộ dáng hiền dịu ngày thường, vẻ mặt kích động, lại còn bước lên kéo Bộ Liên Triệt ra sau lưng, không cho Điền Mật tới gần.

Bộ Liên Triệt nhíu mi, Bộ dạng Trần Tương Nghi lúc bây giờ hắn chưa gặp bao giờ, nói lớn giọng nói chua ngoa như nữ nhân đanh đá.

Bàng thị nhíu mày, không vui nhìn Trần Tương Nghi, bà quản lý phủ Ninh Viễn Hầu hai mươi năm, không thích có người ngỗ nghịch bà, nếu Trần Tương Nghi lúc này giả vờ làm kẻ yếu, bị hại, có lẽ Bàng thị sẽ mềm lòng, cảm thấy thua thiệt nàng, chính là lúc này Trần Tương Nghi đâu còn tâm tư nhìn mặt đoán ý.

Đây là biến cố lớn nhất từ lúc nàng trọng sinh, nàng không tiếp thu được, không chấp nhận được kẻ thù kiếp trước của mình gả cho người nàng yêu.

Điền mẫu càng không hài lòng với thái độ của Trần Tương Nghi, dù sao Điền Mật cũng là biểu muội của nàng ta, hơn nữa nàng ở Điền gia ăn không ngồi rồi mười mấy năm bà cũng không nói một câu gì, bây giờ Điền Mật chỉ làm bình thê của trượng phu, nàng ta lại phản ứng như vậy.

Điền mẫu cảm thấy ủy khuất cực kỳ, người mẹ nào lại nguyện ý gả nữ nhi cho một người câm! Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, bà đã sớm tính toán mối hôn nhân tốt cho con! Làm Trắc phi của Thái tử, cũng tốt hơn làm bình thê Ninh Viễn Hầu! Nhưng mà bây giờ đừng nói làm Trắc phi, chính là làm tiểu thiếp cho Thái tử, đều là si tâm vọng tưởng.

Nghĩ như thế, trong lòng Điền mẫu càng hạn người hạ thuốc.

" Mọi chuyện cứ định như vậy, ngày mai ta liền mời bà mối tới cửa hỏi cưới." Bàng thị giải quyết dứt khoát, đều không để ý tới Trần Tương Nghi.

Hai vị phu nhân bàn bạc tốt, liền đi xin lỗi Trưởng công chúa, trước hồi phủ.

Trưởng công chúa thật tức giận, hứa nhất định sẽ bắt được tên tiểu nhân hạ thuốc kia!

Hôm nay mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, Điền Mật vẫn giả bộ ủy khuất, Điền phụ tuy tức giận, chính là nhìn dấu tay trên mặt nữ nhi, lại nghĩ Ninh Viễn Hầu nguyện ý phụ trách, liền đành buông tha, trong lòng cũng hận kẻ hạ thuốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.