Chương trước
Chương sau
Editor: HD

Trở lại Chiến Vương phủ, Chiến Vương suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định đi đến Bắc viện.

Hắn mang theo nước ô mai của Điền Mật, hắn không có tháo mặc nạ xuống, hắn chán ghét ánh mắt Điền Hân nhìn hắn.

Trong Bắc viện, Điền Hân đang nằm trên ghế dựa, bên cạnh là một cây đại thụ rất to, vừa hay là chỗ có thể tránh nắng hóng gió.

Còn có ba nha hoàn đang quạt cho nàng, trên bàn đặt một chậu băng lớn.

Nhìn thấy hắn đến, bọn hạ nhân vội vàng quỳ xuống hành lễ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Không ai quạt gió cho nàng, Điền Hân liền nhíu mày nhăn mặt, mở mắt ra.

Nàng vừa thấy Chiến Vương, trong đôi mắt không tài nào che giấu sự không vui, nàng thật sự không thích nổi Chiến Vương này, nàng cảm thấy, bộ dạng hắn xấu không phải lỗi của hắn, nhưng đi ra ngoài dọa người khác, chắc chắn là hắn sai.

Chiến Vương cũng không thèm nhìn nàng, đưa đồ ăn trên tay cho hạ nhân: “Muội muội ngươi bảo ta mang nước ô mai đến cho ngươi.”

Điền Hân liếc qua thứ đồ trong tay hạ nhân, vẻ mặt khinh thường “Xùy---” một tiếng, nhỏ giọng than thở: “Có gì đâu mà lạ! Có bản lĩnh làm cho ta một chén kem đi!”

Chiến Vương không nghe rõ, nhưng hắn lại nghe rất rõ ràng mấy chữ có gì đâu mà lạ.

Nhíu mày, hắn không nên nể mặt Điền Mật mới đúng! Nhanh chóng lấy lại đồ ăn, xoay người bước đi, nàng cảm thấy không lạ, nhưng đối với hắn là rất hiếm lạ.

Nhàn Vương yên lặng không được lâu, Chiến Vương vừa mới rời đi, Nhàn Vương liền nháo loạn nói muốn đi chơi. Hắn muốn kéo Điền Mật đi cùng, Điền Mật không muốn, hắn đành phải chu miệng, yêu cầu Điền Mật nhất định phải nhìn theo hắn, sau đó bản thân chạy đến bên hồ chơi.

Điền Mật ngồi trong đình, ánh mắt nhìn Nhàn Vương, nhưng tâm tư lại bay tới nơi khác. Bên cạnh Nhàn Vương có kẻ hầu người hạ, nàng không cần phải lo lắng, có thể yên tâm nghiên cứu nội dung cốt truyện.

Trong truyện, Chiến Vương tìm được giải dược ở Thư Châu, do một lão đại phu tuổi xế chiều nghiên cứu ra, lúc ấy Chiến Vương phải đến Thư Châu làm việc, mà Điền Hân thì lén lút trốn khỏi Nhàn Vương phủ để đi theo hắn, Chiến Vương đành phải dẫn nàng đi theo. Tới Thư Châu rồi, Điền Hân chạy ra ngoài chơi rồi lạc đường, sau đó vô tình gặp được lão đại phu kia, biết được rằng lão đại phu có thể giải dư độc, Chiến Vương nghĩ đã là ngựa chết rồi thì không còn sợ gì nữa, kết quả thực sự có thể giải hết độc tố trong người.

Nàng có thể nói tin tức của lão đại phu kia cho Chiến Vương biết, Chiến Vương giải độc rồi, nhất định sẽ biết ơn nàng. Nhưng nàng nói với Chiến Vương như thế nào đây, nói rằng ở Thư Châu có một lão đại phu có thể giải độc cho hắn sao.

Từ nhỏ đến lớn nàng không rời khỏi kinh thành, đi xa nhất cũng là ngoại ô ‘Hậu Đức tự’.

“0051, có biện pháp nào không, giúp Chiến Vương giải độc?”

“Có, nhưng cần phải trả 70 tích phân, mua một viên thuốc giải độc. Sao kí chủ không tính toán ở chung một chỗ với nam chính, ta cảm thấy 70 tích phân là giá rất mắc.”

“Mua một viên thuốc giải độc.” Giọng Điền Mật kiên quyết.

0051 dừng một chút “Đinh --- mua một viên thuốc giải độc thành công, trừ 70 tích phân.”

0051 vừa dứt lời, Điền Mật lập tức cảm thấy trong đầu mình có một viên thuốc.

“Lấy ra như thế nào?”

“Chỉ cần kí chủ muốn lấy ra là có thể.”

Điền Mật rất muốn thử, nhưng nhìn thấy bốn phía có người, nên vẫn chưa làm, đợi nửa đêm không có ai rồi lấy ra vậy.

Buổi tối, nàng lấy thuốc giải độc ra rồi bỏ vào một cái hủ nhỏ, đợi có cơ hội, đưa cho Chiến Vương nữa là xong.

Thật ra giúp Chiến Vương trừ khử dư độc là quyết định vô cùng kỹ lưỡng của nàng, tuy rằng Chiến Vương đối xử khá tệ với Điền Mật, nhưng hắn chính là một minh quân, nàng cũng sẽ không vì lý do bản thân không thích hắn, mà khiến hắn không thể trở thành hoàng đế. Cũng không biết hắn có cơ hội gặp lão đại phu kia hay không, chi bằng nàng cứ cho hắn thuốc giải độc trước, để tăng độ hảo cảm.

70 tích phân là con số không nhỏ, nhưng để mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, tích phân với tiền cũng giống y nhau thôi, muốn kiếm được lợi lộc luôn phải trả một cái giá nhất định, chỉ cần lợi hơn thiệt là được rồi.

Vài ngày sau, Chiến Vương không đến chơi nữa, cho nên Điền Mật không có cơ hội đưa thuốc cho hắn. Trong vương phủ có Khánh ma ma chăm coi mọi việc, Nhàn Vương thì chỉ giỏi quấn lấy người, Điền Mật lại rất lười quản mấy chuyện nhỏ nhặt trong phủ, hằng ngày đi theo Nhàn Vương dạo chơi trong vườn.

Nhưng mà, cho dù Chiến Vương không tới, thì độ hảo cảm vẫn tăng lên, mỗi ngày lại tăng một ít, hiện tại đã là 95 điểm.

Trong lòng Điền Mật vô cùng cảm thán, hóa ra Chiến Vương này cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu mà thôi ~

Mấy hôm sau, Chiến Vương nhân lúc rãnh rỗi, đi đến Nhàn Vương phủ chơi, nhưng mà trước kia là vì đến thăm hỏi Nhàn Vương. Hiện tại, là vì muốn gặp người kia, nữ nhân khiến hắn ngày nhớ đêm mong.

Hắn biết, hắn có tâm tư này với hoàng tẩu là cực kì không tốt, nhưng mà hắn không khống chế được bản thân.

Chiến Vương ngồi trong sân, Nhàn Vương mới kiếm được một quả cầu, chỉ mải mê chơi cầu, ngay cả Điền Mật hắn cũng không thèm để ý tới, huống chi là Chiến Vương.

Cuối cùng Điền Mật cũng có cơ hội, nàng ngồi đối diện với Chiến Vương: “Nghe nói, khuôn mặt Minh Hạo, là bởi vì trúng độc, dư độc vẫn chưa được thanh trừ hết.”

Chiến Vương thầm nghĩ, có lẽ là Điền Mật ghét bỏ mình, cho nên trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng là như thế.”

Khuôn mặt Điền Mật tỏ vẻ do dự, suy nghĩ, vẫn quyết định lấy bình sứ tinh xảo trong ống tay áo ra, đưa cho Chiến Vương: “Này, ta trùng hợp có được thứ này, nghe nói, có thể giải trăm độc, ta không biết nó có thể giải hết dư độc của Minh Hạo hay không nữa.”

Chiến Vương lập tức ngẩn người, hắn không nghĩ tới, Điền Mặt nhắc tới khuôn mặt mình, bởi vì muốn đưa thuốc giải độc cho mình. Hắn tìm rất lâu, nhưng chưa từng tìm thấy thứ gì có thể giải hết dư độc. Tuy rằng không biết thuốc của Điền Mật có tác dụng hay không, tuy nhiên, cho dù nó là độc dược, hắn cũng nguyện ý uống!

“Đinh--- hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 100. Nhiệm vụ hoàn thành.”

“Khôi phục ý thức kí chủ --- khôi phục thành công --- chuẩn bị thoát ly khỏi kí thể---”

“5 ---- 4 --- 3 --- 2 --- 1---”

Sau khi trở lại không gian màu trắng, Điền Mật vẫn chưa hồi phục tinh thần, cô có chút giận: “0051, ngươi không thể để tôi ở lại thêm một lát được sao!”

“Thật xin lỗi kí chủ, theo quy định của hệ thống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lập tức phải rời đi, cho nên, ta cũng không có cách nào hết.” Giọng điệu 0051 có chút oan ức.

Điền Mật dừng lại, thở dài: “Được rồi, không trách ngươi, tôi chỉ luyến tiếc một chút thôi…”

Luyến tiếc Nhàn Vương, tên ngốc tử kia. Tuy rằng ở chung không lâu, nhưng mà cô thật sự thích hắn, ánh mắt của hắn rất sạch sẽ, rất thuần khiết, ở chung một chỗ với hắn, thật sự thấy thoải mái.

Nghe được ý tứ của Điền Mật, 0051 tỏ vẻ, nó cũng đành bó tay.

“Nhiệm vụ thành công độ 100, cho điểm nhiệm vụ 85. Tích phân đạt được là 85. Hoàn thành ước nguyện của kí thể, được 6 điểm phân phối số liệu. Xin hỏi kí chủ, muốn phân phối điểm số liệu không?”

“Phân phối, đến hình dạng.”

Màn hình lại xuất hiện trước mắt

Chỉnh sửa tư liệu kí chủ:

Tên: Điền Mật

Giới tính: Nữ

Tuổi: 30

Cấp độ: 4

Hình dạng: 72 (100 điểm tối đa)

Làn da: 73 (100 điểm tối đa)

Dáng người: 80 (100 điểm tối đa)

Trí lực: 70 (100 điểm tối đa)

Thể lực: 60 (100 điểm tối đa)

Mị lực: 60 (100 điểm tối đa)

Tinh thông: bác sĩ ngoại khoa

Kỹ năng đặc biệt: ánh mắt thâm tình (sử dụng vĩnh viễn),thẹn thùng (sử dụng vĩnh viễn)

Điểm tích lũy: 180

“Kí chủ muốn nghỉ ngơi một lát hay tiếp tục nhiệm vụ?”

Điền Mật suy nghĩ: “Tiếp tục nhận nhiệm vụ.”

“Đang tiếp nhận nhiệm vụ --- tiếp nhận nhiệm vụ thành công --- đang truyền tống kí chủ---”

“Truyền tống thành công --- đang tiếp thu nội dung nhiệm vụ---”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.