Chương trước
Chương sau
Editor: HD

Cho nên, thái hậu càng thêm yêu thương hai đứa con của tiên hoàng hậu. Tuy rằng, hai đứa con của tiên hoàng hậu, một đứa khờ khạo, một đứa xấu xí.

Trong truyện, thái hậu lần đầu tiên gặp Điền Mật và Điền Hân, Điền Mật đoan trang thủ lễ, khiến thái hậu yêu thích vừa lòng. Còn đối với Điền Hân, mặc dù bà ta có chút bất mãn, nhưng khi đó Điền Hân tưởng Nhàn Vương giả bộ ngu ngốc, cho nên mặc kệ mọi thứ đối xử với Nhàn Vương vô cùng tốt. Thái hậu thấy vậy, nên dù có bất mãn, cũng suy nghĩ tới chuyện cháu trai mình là một người ngốc nghếch, vì thế cũng giảm bớt yêu cầu.

Nhưng hiện tại không giống, Điền Hân gả cho Chiến Vương chiến công hiển hách, là anh hùng của Đại Ung. Tất nhiên thái hậu sẽ hài lòng nàng.

Nhưng đại hôn đã thành, thái hậu không thể bắt Chiến Vương bỏ Điền Hân được, bà ta nghĩ, đợi qua một thời gian, liền nạp trắc phi hiền lương thục đức cho Chiến Vương. Như vậy, thái hậu mới yên tâm.

Nhàn Vương nhìn thấy thái hậu vẫn cầm tay Điền Mật, thì hắn bỉu môi, tỏ vẻ không vui. Từ lúc hắn vào Từ An cung thì trở nên ngoan ngoãn rất nhiều, nhưng hắn vốn là người ngốc, dù có cố gắng giữ quy củ, cũng sẽ không giữ được lâu. Hắn lập tức chạy lên, kéo Điền Mật về phía mình: “Tỷ tỷ là của ta! Hoàng tổ mẫu không được dành nàng với ta!” Khuôn mặt hắn giận dữ, nhìn chằm chằm thái hậu, trong ánh mắt chứa đầy ý tứ đề phòng.

Tuy nhiên vẻ mặt của hắn lại chọc cười mọi người, hoàng thượng cười to ra tiếng, giọng của ông vang dội, mang theo uy nghiêm cùng khí thế.

Thái hậu và hoàng hậu cũng cười, dĩ nhiên các vị phi tần cũng che miệng cười duyên.

Thấy mọi người cười chê mình, Nhàn Vương càng không vui, môi dẩu thật cao, có thể thành quải treo bình rồi, hắn kéo Điền Mật, như thể muốn giấu nàng đi.

Điền Mật đỏ mặt, vỗ vỗ cánh tay Nhàn Vương: “Vương gia, ngài đừng làm như vậy, không ai dành Mật Nhi với ngài đâu.”

Thái hậu thấy Nhàn Vương quan tâm Điền Mật như thế, liền ngưng cười, vẻ mặt nhân từ: “Nhất Nhi, con yên tâm, hoàng tổ mẫu không dành ‘tỷ tỷ’ của con.”

Nhàn Vương vẫn nhận biết được thái hậu là người giữ lời nói, cho nên lúc này mới yên tâm. Hắn nhìn xung quanh bốn phía, thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn, hắn tự mình cho rằng mọi người đang nhìn ‘tỷ tỷ’, hắn vội vàng kéo Điền Mật ra ngoài: “Hoàng tổ mẫu không dành tỷ tỷ, nhưng những người khác chắc chắn sẽ cướp, tỷ tỷ là của ta, là đại bảo bối của ta! Ta muốn về vương phủ!”

“Nhất Nhi, nếu con đi rồi, ngự thiện phòng làm món thông hoa nhyễn ngưu tràng, quang minh hà chích, dương bì hoa ti sẽ không có ai ăn. Con cái xuất giá, đúng thật không phải con mình nữa!” Giọng nói của thái hậu vang lên từ phía sau, rõ ràng là cố ý muốn ‘dụ dỗ’.

Nhàn Vương thích ăn, việc này ai cũng biết, thái hậu lại nói ra mấy món mà hắn thích ăn nhất. Trong triều đình Đại Ung, mấy món này, được nấu bởi đầu bếp giỏi nhất, Nhàn Vương phủ cũng có đầu bếp, nhưng đầu bếp không làm tốt lắm, vì vậy mỗi lần Nhàn Vương tiến cung, thái hậu đều cố ý căn dặn nấu những món này.

Nhàn Vương vừa nghe tới đồ ăn liền dừng lại, lôi kéo Điền Mật quay đầu lại, nhìn về phía thái hậu, lại nhìn Điền Mật, trong mắt vừa do dự vừa rối rắm. Trên khuôn mặt nhăn thành một cục.

Điền Mật cười nghiêng đầu nhìn Nhàn Vương: “Vương gia, hay là chúng ta quay lại ăn rồi mới về vương phủ được không?”

Điền Mật mở miệng nói như vậy, Nhàn Vương tất nhiên gật đầu đồng ý, hắn rất muốn ăn đó nha!

Mọi người lại cười, chỉ là bọn họ không dám cười ra tiếng, sợ Nhàn Vương nổi giận, sẽ bỏ chạy đi luôn.

Thực ra trong các vị hoàng tử, thì Nhàn Vương và Chiến Vương được sủng ái nhất. Bởi vì bọn họ là con của tiên hoàng hậu, tiên hoàng hậu Mẫn Thị là thanh mai trúc mã với hoàng thượng, tình cảm bọn họ tất nhiên vô cùng tốt, hơn nữa tiên hoàng hậu mất giữa khoảng thời gian tươi đẹp nhất, lưu lại trong lòng hoàng thượng kí ức tốt đẹp khó phai. Ban đầu hoàng thượng tính lập Nhàn Vương làm thái tử, thì Nhàn Vương bị ngốc, có ý lập Chiến Vương làm thái tử, thì Chiến Vương lại bị hủy dung mạo. Tất cả các tin tức thu thập được, đều không thể tìm ra hung thủ, hoàng thượng không biết phải làm sao.

Cả bốn người bọn họ dùng ngọ thiện trong cung xong, mới xuất cung. Hôm nay Điền Mật rất khéo léo, cùng với Điền Hân không biết lễ nghĩa, đối lập rõ ràng, mà hảo cảm của Chiến Vương đối với Điền Mật lại tăng lên tới 65 điểm. Điền Mật rất hài lòng, dù sao nàng cũng không có biện pháp tiếp cận nam chủ, độ hảo cảm nhiều như vậy là tốt rồi.

Buổi tối, không biết Khánh ma ma nói gì đó với Nhàn Vương, cả người Nhàn Vương nhăn nhó, ngồi ở trên giường thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Điền Mật chải tóc, sau đó tầm mắt hắn di chuyển tới nơi khác. Điền Mật rất hiếu kỳ, liền buông cây lược gỗ trong tay xuống, đứng dậy đi đến ngồi cạnh bên người Nhàn Vương: “Minh Nhất, sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”

Khuôn mặt Nhàn Vương ửng đỏ, chậm chạp trả lời: “Tỷ tỷ, ta muốn…”

Điền Mật hơi nhăn mày, vẻ mặt khó hiểu, muốn? Cái gì?

“Muốn, một em bé!”

“Em bé gì?”

“Chính là em bé của ta với tỷ!”

Điền Mật lập tức xúc động, má hồng đỏ ửng ‘thẹn thùng’.

Nàng của hiện tại không giống như người ngây thơ đi làm nhiệm vụ đầu tiên nữa. Nàng nhìn Nhàn Vương, cảm thấy lo lắng, nàng không biết Nhàn Vương có một kết cục đẹp hay không.

Trong câu chuyện, Chiến Vương kế thừa ngôi vị trở thành hoàng đế, dùng một câu để trị quốc, dân chúng an cư lạc nghiệp, ngoại trừ hoàng tử, chết là chết, tàn là tàn, cấm là cấm, hắn đối xử với Nhàn Vương rất tốt. Hơn nữa trừ chuyện của Điền Hân, thì đối xử với Điền Mật không khác gì cặn bã, ngoài ra thì hắn không có gì không tốt.

Thật ra nàng không chê Nhàn Vương ngốc, nếu Điền Mặt ở chung với Nhàn Vương, cũng rất ổn.

Nhưng mà, rốt cuộc là ai nói cho Nhàn Vương chuyện sinh em bé?

“Ai nói cho Minh Nhất biết, phải sinh bé với Mật Nhi?” Hai tay Điền Mật ôm mặt Nhàn Vương, để cho hắn nhìn thẳng chính mình.

“Khánh ma ma nói, ta với tỷ tỷ cởi sạch đồ, ôm ngủ, là có thể sinh em bé.” Nhàn Vương cảm thấy có chút ngượng ngùng, cởi sạch đồ, hắn sẽ xấu hổ lắm. Tuy nhiên, Nhàn Vương đã quên, lúc hắn đi tiểu tiện ra quần, nằng nặc đòi Điền Mật phải thay quần cho mình.

Điền Mật nghĩ: “Khánh ma ma nói rất đúng, nhưng mà Minh Nhất, nếu Mật Nhi sinh em bé, Mật Nhi sẽ thích mỗi em bé, không thích Minh Nhất nữa đâu.”

Nhàn Vương vội vàng lắc đầu, trong mắt đầy vẻ lo lắng: “Không cần! Ta không cần em bé! Ta chỉ muốn tỷ tỷ thích một mình ta!”

“Được được được! Mật Nhi không sin hem bé, chỉ thích mỗi Minh Nhất.” Lúc này Điền Mật mới hài lòng gật đầu, đúng là dễ lừa người ngốc!

Nhàn Vương yên tâm, có chút mệt mỏi, ngáp một cái, nằm trên giường, nắm tay Điền Mật đi ngủ.

----- 

Trong Chiến Vương phủ,

Chiến Vương vừa về phủ, liền tháo mặt nạ ra, mặt nạ được làm bằng chất liệu gỗ tốt nhất, còn có một số mặt nạ có thể thông khí, nhưng không đeo mặt nạ mới thoải mái.

Điền Hân vẫn đi theo sau Chiến Vương, bất mãn của nàng dành cho Chiến Vương đã lên tới đỉnh điểm, ở trong cung, người thông minh đều biết hoàng thái hậu không thích nàng, mà phu quân của nàng, Chiến Vương lại không hề nói tốt cho nàng một câu nào. Tuy rằng Điền Hân được kế thừa trí nhớ, cũng biết một ít lễ nghi, nhưng dù sao cũng là trí nhớ người khác, khi dung hợp, nàng sẽ không quen thuộc. Hơn nữa hoàng gia quá mức uy nghiêm. Lúc ở trong cung nàng vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.