Edit: ღDuღ Chẳng qua phần lớn nguyên nhân là điểm mà cô có, điểm cao thấp, quyết định độ xinh đẹp bên ngoài của cô. Mặt trái xoan, mắt hai mí, mũi đứng thẳng, môi rất đẹp hơi cong lên, trên mặt còn có hai má lúm đồng tiền, nàng sờ lên lông mi, mày lá liễu cong cong, lại sờ lên tóc, rất dài rất mềm mại, thì ra có tóc cùng lông mi là dạng vẻ này! Khuôn mặt này nếu như không có tóc và lông mày với có chút râu ria này kia, thì cũng giống cô tám phần. Cô từng ở trong phòng thí nghiệm thủy tinh trên nhìn thấy bộ dáng của mình, Millie nói cô lớn lên xinh đẹp, đáng tiếc không có tóc và lông mi. Đây là vì thuận tiện cho phẫu thuật, mỗi lần dài ra một chút, cũng sẽ bị cạo, cho nên cô hoàn toàn không biết bộ dáng của mình kkhi có lông mi và tóc. Cô lấy lại bình tĩnh, búi tóc kiểu phu nhân xong, liền ra cửa phòng. Tối hôm qua là lần đầu tiên từ khi Lý Cốc hủy dung nàng nhìn thấy hắn, nàng bị vết đao trên mặt Lý Cốc làm cho sợ hãi. Điền gia chỉ có một đứa con gái là nàng, mặc dù không có tiền, nhưng sủng ái nàng, nên nàng có thói quen phát tính khí. Nàng vừa phát bực thì đuổi Lý Cốc ra khỏi cửa phòng. Kỳ thật mà nói, cô không biết cái gì là yêu, không biết làm sao để cho Lý Cốc yêu mến cô, bây giờ là bởi vì cô có trí nhớ của Điền Mật, mới không có một vòng màu đen dưới hai mắt, mặc dù cô thông minh, nhưng luôn ở trong phòng thí nghiệm chưa từng đọc qua sách, Điền Mật là cô nương nông thôn, tự nhiên cũng không có đọc qua sách. Hiện tại cô chỉ có thể dựa theo tâm nguyện của Điền Mật, sông tốt với Lý Cốc, sinh cho Lý Cốc một tiểu tử mập mạp. Dù sao 0051 nói, nhiệm vụ không có thời gian hạn chế, đương nhiên, nếu như càng nhanh hoàn thành nhiệm vụ sẽ đạt được điểm tích lũy càng nhiều. “Đinh —— độ hảo cảm của nam chính 40, lúc đạt 100 độ hảo cảm của nam chính, nhiệm vụ hoàn thành, trong lúc làm nhiệm vụ, độ hảo cảm có tăng có giảm khi độ hảo cảm của nam chính đạt -50, nhiệm vụ thất bại! Ký chủ cố gắng lên!” Giọng nói của 0051 vang lên trong đầu Điền Mật. Điền Mật nhíu mày, còn kém 60 độ hảo cảm, chẳng qua cũng không tệ, ít nhất không cần xoát tùng chút từng chút. Điền Mật vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Lý Cốc đang múc nước bên cạnh giếng. Lý Cốc mặc áo màu vàng nhạt, dưới hạ thân là quần màu xanh lá, trên lưng buộc lên đai lưng. Cầm theo thùng nước cơ bắp trên cánh tay nhô lên, làm cho người ta có cảm giác rất lực lượng, hắn đưa lưng về phía Điền Mật, nên Điền Mật chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn. Thân cao chừng 1m8, dáng người rất chuẩn. Tóc được hắn buộc bằng một sợi dây màu lam. Đây là người đầu tiên cô nhìn thấy ngoại trừ Vệ Tư và Millie, mặc dù có trí nhớ của Điền Mật, nhưng mà tận mắt nhìn thấy, lại không giống vậy. Cô nở nụ cười tươi tắn, ánh mắt cong cong, sáng lóng lánh, lộ ra má lúm đồng tiền trên mặt, rất đáng yêu. Cảm giác được ánh mắt sau lưng, Lý Cốc quay đầu lại, thì nhìn thấy Điền Mật đứng ở cửa phòng, cười nhìn qua hắn. Lý Cốc giật mình, không có kịp phản ứng. Điền Mật thấy rõ khuôn mặt của Lý Cốc, ngũ quan của hắn vô cùng đẹp mắt, màu da lúa mạch, tuấn tú cương nghị, chẳng qua một vết đao trên mặt lại sinh sôi phá hủy mỹ cảm. Điền Mật cũng không sợ hãi, trên người cô có rất nhiều vết sẹo còn khó coi hơn sẹo trên mặt Lý Cốc. Cô thấy Lý Cốc, có lẽ cười: “Chào buổi sáng! Ta ngủ quên mất rồi.” Thanh âm của cô mềm mại, ngọt ngào, làm cho người ta nghe xong sẽ không nhịn được sinh ra yêu thương. Nhìn thấy Điền Mật không có lộ vẻ bất ngờ, nhìn mặt của hắn, sắc mặt cũng không có thay đổi. Lý Cốc có chút nghi hoặc, rõ ràng tối hôm qua khi thấy hắn thì Điền Mật bị hù kêu ra một tiếng bén nhọn, còn nhìn về phía hắn gào thét “Người quái dị, cút ra ngoài!” Lúc này lại hoàn toàn không nhìn ra một chút chán ghét trên mặt Điền Mật, chẳng lẽ là cả đêm đã nghĩ thông suốt? Không chê hắn? Thấy Lý Cốc đứng ở nơi đó nhìn cô, cũng không đáp lời của cô, Điền Mật bĩu môi, nghiêng đầu đánh giá sân nhỏ. Sân nhỏ được vây trong tường đất cao 1m5, sân nhỏ có chừng hơn 100m2, bên trong góc tường phía tây có nuôi gà vịt, phía đông các cây táo, rất lớn, xem ra là có chút lâu đời, lúc này không phải là mùa kết táo đỏ, cho nên chỉ có thể nhìn thấy lá cây xanh mơn mởn. Miệng giếng ngay bên cạnh cây táo, mà Lý Cốc đang đứng dưới cây táo nhìn về phía cô. Phòng ở rất mới, là mới sửa được ba năm trước, phụ mẫu Lý Cốc ở nhà giữa, Lý Cốc ở phòng phía tây, lúc này phòng phía tây bị nàng chiếm đoạt, tối hôm qua Lý Cốc sẽ ngủ ở phòng phía đông, phòng bếp thì gần phòng phía đông. Nương Lý Cốc Mã thị nghe thấy âm thanh, đi từ phòng bếp ra, trong tay còn cầm lấy thìa, lúc này nàng đang làm điểm tâm, tối hôm qua động tĩnh bên kia của con trai nàng và phụ thân Lý Cốc cũng nghe thấy, rốt cuộc là cảm thấy mắc nợ cô nương Điền gia, nên cũng không nói thêm gì, hôm nay sáng sớm, vốn con dâu cưới phải chuẩn bị điểm tâm. Nàng cũng không nói tới những chuyện này, nên Điền Mật vẫn còn ngủ. “Mật Mật tỉnh rồi?” Khuôn mặt của Mã thị giơ lên chút tươi cười, trong tươi cười mang theo lấy lòng. Điền Mật quay đầu nhìn Mã thị, Mã thị mặc y phục màu hơi tối, trên lưng buộc tạp dề, búi tóc phu nhân trên đầu cắm một căn màu bạc trâm, làn da ố vàng, có chút nếp nhăn, nhìn qua khoảng ba bốn mươi tuổi, bởi vì phụ thân của Lý Cốc là thợ mộc, người nhà có ruộng đất đều là cho người khác thuê trồng trọt, bình thường Mã thị cũng chỉ làm nội trợ, mở mảnh đất sau hậu viện ở nhà mình, bản thân trồng đủ loại rau giết thời gian. Thời gian qua thanh nhàn, trên mặt nhìn trẻ tuổi hơn nhưng thôn phụ cùng tuổi. “Nương, thật xin lỗi, con ngủ quên mất!” Điền Mật đáp lời Mã thị, nhấc chân bước nhanh đi đến trước mặt Mã thị, đưa tay định cầm cái thìa trong tay của Mã thị. “Con nấu cho, nương.” Mã thị thấy Điền Mật như thế, tâm treo ngược cuối cùng cũng để xuống. Không có đoán trước được người phát giận tối qua, bây giờ ngược lại là một bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận. “Không, không, không, không cần! Con đi rửa mặt trước, rất nhanh có thể ăn điểm tâm rồi!” Mã thị nắm cổ tay Điền Mật, nói xong cũng nháy mắt với Lý Cốc. Lý Cốc nhìn thấy, liền đi cầm chậu rửa mặt múc nước cho Điền Mật, một lần nữa bưng đến trong phòng cho nàng. Nhìn Mã thị kiên trì, Điền Mật cũng không miễn cưỡng, đi theo Lý Cốc thân vào phòng, lấy nước Lý Cốc múc để xúc miệng, rửa mặt. Lý Cốc lại bưng chậu để sang một bên. Xoay người, đã nhìn thấy Điền Mật đứng ở phía sau hắn, khoảng cách chỉ một ly, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Cốc, Lý Cốc cũng cúi đầu nhìn nàng, Lý Cốc cảm thấy ánh mắt của Điền Mật trong veo, trong đến hắn có thể nhìn thấy trong ánh mắt Điền Mật chỉ có bóng dáng của hắn. Khuôn mặt của Điền Mật không đánh phấn, khóe môi giơ lên, hai má lúm đồng tiền vô cùng xinh đẹp. Lý Cốc đột nhiên đỏ mặt, có chút không biết làm sao. Hắn vốn thật thích người nương tủ này, người này cũng do chính bản thân hắn chọn. Trước khi đính hôn, Lý Cốc gặp được Điền Mật ở trong trấn trên, chẳng qua cách xa,không nhìn rõ lắm. Lúc này nàng ấy cách gần như vậy, đột nhiên hắn có chút xấu hổ, ánh mắt lóe ra, chính là thẹn thùng nhìn Điền Mật. Nhưng lại nghĩ tới tối hôm qua Điền Mật gọi hắn là người quái dị, thì ánh mắt lại ảm đạm xuống. Đúng rồi, hắn đã biến thành người quái dị, hắn không xứng với cô nương xinh đẹp như Điền Mật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]