Kỹ năng đặc biệt: Ánh mắt thâm tình (sử dụng vĩnh cửu),thẹn thùng (sử dụng vĩnh cửu),hoa lê đẫm mưa (sử dụng vĩnh cửu),ách ngữ (sử dụng vĩnh cửu),quá mục bất vong (sử dụng vĩnh cửu)
Đạo cụ đặc biệt: Không gian
Tích phân: 214
Quay thời gian trở lại một ngày trước khi Quý Quân Ngôn bị công lược.
Điền Mật mặc một chiếc váy liền màu trắng dài đến đầu gối, mái tóc dài mềm mại chạm đến eo, đôi môi hơi cong cong, cô không cười nhưng vẫn khiến người ta cảm giác đang cười.
Hai mươi tuổi, khuôn mặt cô đã trở nên xinh đẹp hơn, không còn nét ngây ngô như trước nữa.
Cô bây giờ, duyên dáng yêu kiều đứng đó, càng thêm hấp dẫn người.
Nhưng khi cô bước đến cổng trường thì có người ngăn lại.
Người kia là hotboy của trường đại học, gia thế có thể sánh ngang với tập đoàn An Dương.
Khi Điền Mật mới vào đại học, đối phương tuyên bố muốn theo đuổi cô.
Trong mắt người khác, hai người bất kể là ngoại hình hay gia thế đều cực kỳ xứng đôi.
""Học trưởng Diệp Thần--"" Giọng nói của Điền Mật có chút bất đắc dĩ, cô đã từ chối hắn rất nhiều lần nha. Làm sao hắn ta lại kiên trì đến vậy?
""Mật Mật, nghe nói em rất thích xem phim kinh dị, hôm qua trên rạp mới công chiếu một bộ phim mới, tối nay chúng ta cùng nhau đi xem đi!?"" Khuôn mặt của Diệp Thần rất đẹp, vẻ ngoài hoàn toàn không kém so với Quý Quân Ngôn, nhưng tính cách và tác phong lại không bằng.
Bởi vì hắn là con lai, cho nên khuôn mặt có phần anh tuấn hơn.
Một mái tóc vàng hơi xoăn, nhìn qua trông có vẻ lười biếng. Con ngươi màu xám nhạt, chăm chú nhìn Điền Mật.
Ban đầu Điền Mật có chút không kiên nhẫn, nhưng vừa nghe hai chữ phim mới, đôi mắt cô sáng lên, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Diệp Thần mở to hai mắt, vốn dĩ ban đầu hắn chỉ ôm hy vọng đến tìm Điền Mật, không nghĩ tới kết quả Điền Mật lại đồng ý đi cùng hắn!
Theo đuổi Điền Mật hai năm, cho đến bây giờ Điền Mật vẫn luôn từ chối hắn, lần này cô lại chấp nhận. Lúc đầu hắn còn hơi nản lòng, trong nháy mắt cảm thấy có thêm động lực.
""Cứ quyết định vậy nhé, hẹn em bảy rưỡi tối sau tiết học cuối, chúng ta sẽ từ trường đi đến rạp chiếu phim luôn?"" Diệp Thần hưng phấn nhếch môi cười.
Điền Mật gật đầu, sau đó bước qua người Diệp Thần, vào trường học.
Buổi tối, Điền Mật gửi một tin nhắn cho Quý Quân Ngôn, nói cô và bạn hẹn nhau đi xem phim, để cho hắn không phải tới trường đón cô nữa.
Lúc Quý Quân Ngôn nhận được tin nhắn hơi ngẩn người, sau đó nhắn lại "Được" rồi hỏi thời gian phim chiếu, hắn sẽ đến đón cô.
Điền Mật thành thật trả lời, trong lòng suy nghĩ, đã mấy năm rồi, chỉ còn lại ba điểm hảo cảm mãi không tăng thêm, rốt cuộc là phải làm như thế nào mới hoàn thành nhiệm vụ đây?
Bộ phim rất hay, Điền Mật hào hứng chia sẻ cảm nghĩ sau khi xem với Diệp Thần.
Hai người đứng tương đối gần, người trong rạp khá đông, Diệp Thần sợ Điền Mật bị va chạm, đưa tay ôm lấy bả vai cô. Thấy Điền Mật cũng không từ chối, trong lòng hắn âm thầm vui mừng.
Nhưng thật ra Điền Mật đang hưng phấn, căn bản không chú ý tới điểm này.
Điền Mật không để ý, thế nhưng phía bên ngoài rạp chiếu phim Quý Quân Ngôn đang chờ cô lại trông thấy.
Hắn cho rằng Điền Mật đi cùng bạn nữ xem phim, kết quả, lại là bạn khác giới.
Người này hắn cũng có chút quen biết, thái tử gia của tập đoàn Diệp thị, sức ảnh hưởng không nhỏ. Nếu như chỉ hắn đơn thuần là chú của Điền Mật, thì chắc chắn hắn cũng khá hài lòng với người cháu rể này.
Đáng tiếc, hắn không phải, dĩ nhiên sẽ không chấp nhận Điền Mật thân thiết với Diệp Thần.
Hắn đi lên phía trước, kéo tay Điền Mật, ôm cô trong lòng.
Điền Mật ngẩng đầu nhìn hắn: ""Chú, chú tới rồi.""
Quý Quân Ngôn gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Thần: ""Diệp thiếu, cảm ơn cậu đã xem phim cùng Điền Điền nhà chúng tôi.""
Nhìn thấy chú của Điền Mật, Diệp Thần tỏ thái độ cung kính: ""Chào chú! Đi xem phim cùng Mật Mật cũng là vinh hạnh của cháu!""
Nghe Diệp Thần gọi mình là chú, Quý Quân Ngôn không vui, hắn rất già sao? Chỉ là lớn hơn Điền Điền mười tuổi mà thôi, hình như, hơi lớn.
""Diệp thiếu gọi tôi là Quý tiên sinh là được."" Giọng nói của hắn vẫn bình thường, sau đó cúi đầu, nhìn về phía Điền Mật nói: ""Chào bạn cháu đi! Chúng ta về nhà.""
Điền Mật gật đầu, hướng về phía Diệp Thần vẫy tay chào, sau đó cùng Quý Quân Ngôn về nhà.
Diệp Thần sững sờ đứng tại chỗ. Trong lòng có chút nghi hoặc, cảm giác chú của Điền Mật hình như có phần địch ý với hắn a?
Thẳng đến khi hắn nhận được tin tức hai người kết hôn, Diệp Thần mới biết được nguyên nhân.
Quý Quân Ngôn lái xe rất nhanh, Điền Mật hơi nghi ngờ nhìn hắn, sắc mặt vẫn bình thường không có gì thay đổi, nhưng Điền Mật có cảm giác hắn đang không vui.
Về đến nhà, Điền Mật chúc Quý Quân Ngôn ngủ ngon, rồi đi thẳng về phòng mình.
Vừa mới vào phòng, cô đã bị Quý Quân Ngôn đẩy ngã xuống giường.
""Chú?!"" Điền Mật mở to hai mắt, rõ ràng đang khiếp sợ.
""Điền Điền, cháu nhớ ta họ gì không?""
""Là họ Quý nha!"" Điền Mật ngốc nghếch trả lời câu hỏi, trong lòng âm thầm trợn mắt.
""Chúng ta có quan hệ huyết thống sao?""
Điền Mật lắc đầu.
""Cho nên, chúng ta có thể ở bên nhau, phải không?""
Điền Mật gật đầu, rồi lại lắc đầu: ""Cái gì với nhau?""
""Kết hôn!"" Tình yêu trong ánh mắt hắn không che giấu nữa, dường như muốn nhấn chìm Điền Mật.
""Hả?""
Ban đầu, khi Điền Mật mười tám tuổi, hắn đã có ý định muốn chiếm giữ lấy cô, chỉ là, hắn quá quan tâm cô, lo lắng cô biết được sẽ sợ hắn. Cho nên hắn vẫn kiên nhẫn chờ cho đến khi Điền Mật hai mươi tuổi, như vậy có thể trực tiếp kết hôn rồi.
Sau khi kết hôn, Điền Mật vẫn tiếp tục học đại học.
Chỉ là cô bây giờ có thêm một thân phận, vợ hắn.
Như vậy mới khiến Quý Quân Ngôn cảm thấy yên tâm hơn, bởi vì những người theo đuổi cô sẽ tự động bỏ cuộc.
Hai năm sau, Điền Mật tốt nghiệp đại học.
Dưới sự thúc giục của ông nội Điền, hai người cũng tính đến chuyện có con.
Ba tháng sau, Điền Mật mang thai.
Chín tháng sau, Điền Mật sinh đôi hai bé trai. Bởi vì quá trình sinh con cực kỳ vất vả, Quý Quân Ngôn cũng không muốn vợ mình phải chịu đau đớn thêm lần nữa, vì vậy đã bí mật đi đặt vòng.
Trong một lần, Quý Quân Ngôn cùng Tô Dịch Minh đến quán cà phê trò chuyện, một người phụ nữ ở bàn kế bên đột nhiên đứng dậy. Quý Quân Ngôn và Tô Dịch Minh đang nói chuyện đồng thời quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy người phụ nữ kia trực tiếp hất thẳng cốc cà phê của mình vào người đàn ông đối diện cô, thoạt nhìn hắn ta khoảng ba mươi mấy tuổi. Người đàn ông kia bị phỏng lập tức đứng dậy, quát to: ""Bà cô già này nổi điên cái gìvậy hả!""
""Tôi khinh thường nhất cái loại đàn ông cặn bã chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới như anh.” Người phụ nữ đó nói xong, lập tức rời đi, chỉ còn lại tiếng chửi bới của người đàn ông.
Quý Quân Ngôn chỉ nhìn thoáng qua, rồi quay đầu lại, không tiếp tục nhìn nữa.
Tô Dịch Minh thì khá hứng thú nhìn theo bóng lưng người phụ nữ vừa rời khỏi: ""Thú vị, thật thú vị! Ôi chao, cậu bảo tôi theo đuổi cô ta được không?""
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]