Chương trước
Chương sau


Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 16.01.2020

Thái tử tuy mới niên thiếu nhưng lại thông minh hơn người, việc trong triều xử lý đâu vào đấy. Tư các lão cùng Hàn Vương tận lực phụ tá. Không có người nào nhắc đến Thương Bắc vương, người đã an táng ở hoàng lăng. Goá phụ tất nhiên không cần đi Thương Bắc, Thái tử chưa dời vào Đông Cung, cũng nói rõ tiên Thái tử phi có thể ở. Thương Bắc vương đã chết, lại không con nối dõi không cần ban vương phủ. Soái – Đào Quân Trang 16.01.2020

Thái tử phi không con, sống phú quý, áo cơm vô ưu không hơn. Kỳ Đế bệnh ngày nặng thêm, ngự y nói bệ hạ là tâm bệnh, trừ việc bản thân bệnh nhẹ còn có tâm bệnh. Hoàng Hậu suốt ngày hầu bệnh, cả người gầy một vòng, không son phấn lại có vẻ dịu dàng rất nhiều, như phu nhân nhà bình thường.

Hoàng đế ngẫu nhiên có lúc tỉnh lại, sẽ hoảng hốt giống như là tình cảnh lúc mới gặp. Khi đó ông ta là Vương gia, hoàng hậu là thứ nữ, nhận hết khinh nhục bơ vơ không nơi nương tựa. Ra cửa nàng cũng chỉ là làm nền cho đích muội. Bọn họ quen nhau ở một yến hội, hắn vô tình kinh động giai nhân, đôi mắt nàng ướt dầm dề lại mỹ lệ, như con nai chấn kinh nhìn hắn, sau đó lau nước mắt, hành lễ sau đó mới cáo lui. Nàng nhu nhược, nàng cố kiên cường, lập tức liền vào tâm hắn. Hắn phái người hỏi thăm, mới biết nàng là thứ nữ hầu phủ. Lúc đó chính phi hắn đã qua đời, nếu thân phận nàng đủ thì cưới làm tục phi. Hắn thấy đáng tiếc, đề xuất nàng là trắc phi. Hắn thích nàng, bằng không cũng sẽ không vì hành động của nàng mà mặc kệ. Hắn là Vương gia, sau lại là đế vương, không có khả năng chỉ độc sủng một người, nhưng hắn cho nàng sủng ái nhiều nhất. Nữ tử trước mắt, tựa hồ là cô nương khi đó, lại tựa hồ xa lạ như một người khác.

Soái – Đào Quân Trang 16.01.2020

"Bệ hạ, ngài tỉnh?" Hoàng Hậu phát giác hoàng đế đang nhìn, ngẩng đầu kinh hỉ hỏi. Hoàng đế không nói lời nào, cứ như vậy nhìn hoàng hậu. Nếu từ lúc bắt đầu hắn không màng nàng xuất thân thứ nữ, kiên trì cưới nàng làm phi, có phải hay không hôm nay sẽ không thế này.

"Lam Nhi..."

"Bệ hạ, thần thiếp ở đây."

Hoàng đế nắm tay hoàng hậu, như khi bà là thiếu nữ hoạt nộn:

"Nếu lúc trước trẫm cưới nàng làm phi, có phải nàng sẽ không thay đổi?"

Sắc mặt Hoàng Hậu trầm xuống:

"Bệ hạ sao lại nói lời này? Thần thiếp vẫn luôn như vậy, cũng chưa từng thay đổi mà?"

"Không, nàng thay đổi rất nhiều."

"Bệ hạ cảm thấy thần thiếp thay đổi, đó là bởi vì thần thiếp tuổi tác đã cao, nào còn giống trước kia sống không rành thế sự."

"Nếu là..." Kỳ Đế nói hai chữ, lại nuốt xuống không nói tiếp. Hoàng Hậu rũ đầu, Kỳ Đế nhìn đỉnh đầu hoàng hậu, hai người nhìn nhau không nói.

Trong tẩm điện dược vị tràn ngập, thái giám cung nữ đều canh giữ ở bên ngoài. Một thái giám đưa dược tiến vào, hoàng hậu tiếp nhận chén thuốc, dùng ngọc thìa múc một chút thổi đi nhiệt khí. Đợi dược ấm nâng dậy Kỳ Đế uy dược. Kỳ Đế ngồi dựa trên long sàng, mí mắt hạ nuốt chén thuốc.

Hết chén hoàng hậu rút khăn lụa, thay Kỳ Đế lau khóe miệng. Kỳ Đế ấn tay hoàng hậu lại buông ra.

Soái – Đào Quân Trang 16.01.2020

Thế gian nào có nếu, phát sinh tức là sự thật, sao lại cho nhiều giả thiết chi chỉ càng thêm tiếc nuối. Bọn họ là phu thê tôn quý nhất thiên hạ há có thể như vợ chồng thuần túy bình thường. Kỳ Đế chậm rãi nhắm mắt, Hoàng Hậu dìu hoàng đế nằm xuống, thay Kỳ Đế sửa góc chăn. Nhìn Kỳ Đế ngủ nhẹ thở dài.

Từng ngày trôi qua bệnh Kỳ Đế bắt đầu nặng thêm, tỉnh lại ít hôn mê nhiều, ngay cả ho ra máu cũng có. Có khi ở trong mộng gọi Vĩnh Liên công chúa cùng Thương Bắc vương, sau khi tỉnh lại ánh mắt dại ra. Ngự y lén nói cho Hoàng Hậu, bệ hạ buồn bực tích tụ cộng thêm thân mình suy bại, sợ là thuốc và kim châm không thể cứu. Hoàng Hậu nghe xong trầm mặc, lệnh bọn họ tận lực trị liệu.


Địa vị Thái tử ở trong triều ngày càng củng cố. Nhân bệ hạ bệnh nặng, năm nay trong cung chưa cử hành cung yến, chỉ là phu thê Vĩnh An tiến cung, bồi Đế hậu cùng Thái tử đoàn viên. Giống năm cũ Kỳ Đế cũng ban Tư phủ ngự thiện. Trong Tư phủ Trĩ Nương nhân khoảng thời gian dưỡng thương không cho đại ca nhi bú, để nhũ mẫu nuôi nấng thằng bé. Cuối năm Trĩ Nương lại có thai. Đại phu còn nói lần này là nam thai. Tư phu nhân hơi chút thất vọng, Tư lão phu nhân cao hứng, lão nhân đều thích con cháu mãn đường, bà không ngừng tự khen mình ánh mắt tốt, đã sớm nhìn ra tôn tức là người giỏi sinh dưỡng, mới vừa gả vào không đến hai năm, liền sinh hạ trưởng tôn, bụng còn thêm một đứa khác.

Bởi vì bệnh Kỳ Đế nên trong kinh ít có nhà làm hỉ sự, gả nữ cưới tức đều rất đơn giản hoàn thành. Lòng mọi người hiểu mà không nói ra, nếu có vạn nhất, đó là quốc tang. Bệ hạ còn sống nên làm chạy nhanh một chút, bằng không đến phải chờ thêm ba năm.

Soái – Đào Quân Trang 16.01.2020

Hồ đại học sĩ thập phần nóng vội, một lần nữa lệnh phu nhân đến hầu phủ. Bình Triều quả quyết cự tuyệt, nói muốn thay vong thê giữ đạo hiếu, tạm không nghị thân. Cháu gái Linh Nguyệt đã đến tuổi gả chồng nếu chờ ba năm, thì thành gái lỡ thì mất. Thái tử tuổi còn nhỏ không tuổi cưới phi. May mắn không đưa cháu gái vào Đông Cung, hiện tại hối hận lúc đó không nên do dự, sớm biết như thế còn không bằng bám vào hầu phủ, gả cho Bình công tử tốt xấu gì cũng là hầu Thiếu phu nhân.

Phóng nhãn khắp kinh thành người thích hợp cũng không nhiều lắm, có thân phận có địa vị càng ít như lông phượng sừng lân. Điều làm cho ông ta kinh hãi chính là Thái tử trách cứ nói lúc ông ta nhậm chức đại học sĩ ở Hàn Lâm Viện không tròn chức trách. Dù chưa biếm quan, nhưng các đại thần đều biết, ông ta không được Thái tử coi trọng, con đường làm quan cũng chỉ có thể dừng với chức đại học sĩ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Ngọt Ngào Đắng Cay
=====================================

Tư Lương Xuyên đã nhậm chức học sĩ, nhìn dáng vẻ sớm hay muộn cũng sẽ lên chức. Ngàn chọn vạn tuyển ông ta tìm con vợ cả một bá phủ đem cháu gái gả qua.

Soái – Đào Quân Trang 16.01.2020

Trong triều các đại thần nói năng cẩn thận, sợ một lời nói hay việc làm không ổn sẽ làm Thái tử không vui. Người sáng suốt đều biết bệ hạ vạn nhất băng hà, thay đổi triều đại người tương lai làm chủ thiên hạ chính là Thái tử.

Ai không muốn ở trước mặt Thái tử lưu lại ấn tượng tốt. Dưới tình huống như thế, Trĩ Nương có thai chỉ người trong phủ biết, phái người đến Triệu gia báo tin vui liền xong. Ở Lãng Sơn gởi thư, báo Lương Anh đã thuận lợi sinh hạ một cậu con trai. Vì thương nghị tặng lễ gì đi Lãng Sơn, mà Vĩnh An công chúa tới Tư phủ. Tư phủ từ trên xuống dưới đón chào, Vĩnh An công chúa liền nói không cần đa lễ. Lãng Sơn đường đi xa, Vĩnh An công chúa nghĩ hai nhà cùng nhau tặng lễ qua, bớt chút sự tình. Nàng ta đề nghị Tư phủ đồng ý.

Trĩ Nương ngồi ở bên cạnh Vĩnh An khí sắc hồng nhuận, kiều diễm ướt át, điều dưỡng thập phần hoàn hảo. Công chúa cẩn thận đánh giá nàng, nửa điểm cũng nhìn không ra vẻ bị thương năm trước.

Nàng ta kéo tay Trĩ Nương:

"Kỳ thật bổn cung sớm nên tới một chuyến, nếu không phải trong cung việc nhiều, bổn cung sớm nên tới cảm tạ ngươi đã bảo vệ hoàng đệ."

"Công chúa nói như vậy là chê cười Trĩ Nương. Dì ban thưởng sắp lấp đầy nhà kho trong phủ, ngài còn khách khí thế Trĩ Nương để mặt ở đâu giờ."

Vĩnh An cười rộ lên:

" Vậy bổn cung không nói, miễn cho ngươi không chỗ gác mặt, Tư đại nhân lại không để yên cho bổn cung."

Nàng ta cười xong, trên mặt lại có một tầng ưu sắc. Lòng Trĩ Nương biết nàng ta lo lắng bệnh của Kỳ Đế nên cũng không nói toạc ra.


Hải bà tử bưng tới một chén thuốc, để ở tay Trĩ Nương, dược âm ấm. Vĩnh An kinh ngạc:

"Ngươi bị thương còn không khỏe ư? Sao còn dùng uống thuốc?"

Mặt Trĩ Nương đỏ lên, Hải bà tử nhấp miệng cười.

"A?!" Vĩnh An công chúa kéo âm điệu thật dài:

" Bụng ngươi lại có động tĩnh?"

Trĩ Nương gật đầu ngượng ngùng. Nàng cũng không nghĩ tới nhanh như vậy lại hoài thai. Bởi vì thân mình từng bị thương, tổ mẫu sợ nàng nguyên khí không đủ, một hai bắt phải uống thuốc dưỡng thai.

"Ngươi thật là phúc khí tốt, sau này Tư phủ không còn đơn bạc." Vĩnh An chân thành chúc mừng nàng, còn hỏi nàng hoài thai ăn uống thế nào, có như trước ăn gì phun đó không.

Nói đến cũng quái, lần này Trĩ Nương hoài thai không giống lúc hoài thai đại ca nhi nàng ăn uống rất tốt. Trừ việc nôn khan qua vài lần, sự tình khác nửa điểm không có, ăn uống cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.

Vĩnh An công chúa nghe xong thập phần hâm mộ:

" Theo bổn cung thấy, hài tử sợ đau nương lại ngoan ngoãn, tất nhiên sẽ là cô nương. Nếu thật là cô nương bổn cung phải vì Lý ca nhi định ước, ai cũng không thể cùng bổn cung đoạt dâu!"

Trĩ Nương bật cười:

"Chỉ sợ công chúa phải thất vọng, đại phu nói vẫn là nam."

"Vẫn là nam sao?" Vĩnh An công chúa có thần sắc thất vọng nhưng lập tức khôi phục ngay:

"Bổn cung mặc kệ, thai này không phải thì thai sau, tóm lại đại cô nương Tư phủ bổn cung đã nhận định rồi."

Bọn hạ nhân đều che miệng muốn cười lại không dám cười, Trĩ Nương rất bất đắc dĩ, nếu nàng sinh không ra nữ nhi, chẳng lẽ Lý ca nhi không cưới vợ? Vĩnh An công chúa rời đi, còn kéo tay Trĩ Nương thật lâu không muốn buông ra.

Trĩ Nương nhìn theo xe ngựa công chúa rời đi, nửa ngày còn không thu hồi tầm mắt.

Trong cung không khí vẫn luôn áp lực, bệnh Kỳ Đế ngày càng nặng hơn. Hoàng Hậu thủ vững, uy cơm uy dược quyết không nhờ người khác.

Ngày nọ, hoàng đế tỉnh lại, tinh thần cũng không tệ lắm. Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Hoàng Hậu:

"Vất vả cho hoàng hậu."


"Bệ hạ, thần thiếp không khổ."

"Trẫm tự biết thời gian không còn nhiều... Gần đây thường hôn mê... Trong mộng được đi vào cõi thần tiên nơi Linh giới, Phật âm đột nhiên thấy giác ngộ hẳn, việc thế gian nên thuận theo tự nhiên, không cần quá cưỡng cầu. Mỗi khi nhìn lại cuộc đời, trẫm thường cảm thấy có lỗi với nàng... Phật tổ nếu có duyên... hãy kéo dài mấy đời. Trong mộng trẫm nghĩ, tuy kiếp này không thể cùng nàng sống đến già... Chỉ mong kiếp sau có thể cùng nàng đầu bạc bên nhau."

"Bệ hạ..."

Hoàng Hậu lắc đầu, nước mắt chảy xuống. Gương mặt hoàng hậu sáng trong như trăng, cắn môi khóc.

"Như thế nào? Nàng không muốn?" Kỳ Đế hỏi, khí lực không đủ. Hoàng Hậu nghẹn ngào:

" Cuộc đời này thần thiếp cảm thấy thập phần mệt mỏi... Nếu có kiếp sau, nguyện không làm người mà làm chim làm thú cũng được, đều đỡ hơn làm người cả đời."

"Nàng muốn như thế?" Hoàng đế buồn bã, nàng sống mệt mỏi lắm sao? Có lẽ là thật sự, lưng đeo nhiều trách nhiệm như vậy, không có ai để tố khổ. Cho dù tâm chí kiên cường cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

"Bệ hạ... Thỉnh tha thứ cho thần thiếp..."

Ánh mắt Kỳ Đế ảm đạm xuống, lẩm bẩm: " Thế là nàng không muốn cùng trẫm làm vợ chồng..."

"Bệ hạ... Kiếp này thần thiếp có thể hầu hạ ngài, cùng ngài trở thành phu thê... Đã cảm thấy mỹ mãn... Không dám khẩn cầu kiếp sau..." Hoàng Hậu quỳ xuống, khóc thút thít.

Soái – Đào Quân Trang 16.01.2020

"Lam Nhi, nàng chớ khóc... Lần đầu tiên trẫm gặp nàng... Nàng cũng đang khóc..."

"Bệ hạ..."

Kỳ Đế quơ tay tựa hồ muốn tìm cái gì đó, Hoàng Hậu vươn tay bị hoàng đế gắt gao nắm chặt:

"Lam Nhi, nàng chớ sợ... Chớ khóc... Cái gì trẫm cũng đều cho nàng..."

"Bệ hạ..." Nước mắt Hoàng Hậu tuôn như suối trào, cực kỳ bi ai. Hoàng hậu nắm tay Kỳ Đế, hai người nắm chặt tay nhau.

Hôm sau, bệ hạ băng hà, cử hành quốc tang.

(Fren: đọc đoạn này đã khóc cho hoàng thượng)

Thái tử được phụ tá đại thần nâng đỡ vội vàng đăng cơ. Đầu tiên là chuyện tang lễ tiên đế, lăng tẩm đã sớm kiến tạo hoàn hảo, ấn theo lễ chế, Đế hậu hợp táng.

Tân đế xin chỉ thị Thái Hậu, Thái Hậu mạnh mẽ nói:

"Nguyên Chúc Vương phi được tiên đế sắc phong làm Hiếu Hiền hoàng hậu, an táng ở phi lăng, không bằng đem dời về cùng tiên đế hợp táng."

Hoàng hậu nhìn nhi tử mặc một thân long bào, trên mặt còn mang tính trẻ con, trong ánh mắt lại có khí phách không để người khinh thường. Trời sinh là đế vương ở trong bụng đã có long khí. Cả đời muốn sở hữu phải trả giá và đều đáng giá, cần gì phải tranh danh phận sau khi chết.

"Mẫu hậu, ngài trăm năm sau thì sao?"

"Ai gia trăm năm sau, khẩn cầu bệ hạ ở trong hoàng lăng chọn một chỗ mới, làm lăng độc lập, ai gia ở nơi đó bảo hộ mọi người là đủ rồi."


"Mẫu hậu..."

"Đi đi, đây là ý ai gia." Soái – Đào Quân Trang 16.01.2020

Tân đế cáo lui, cho tiên đế cùng tiên hoàng hậu hợp táng.

Thái Hậu ngồi một mình trong điện, nghĩ đến tiên đế trước khi lâm chung một ngày nói: Nếu là có kiếp sau... Bọn họ còn có thể làm vợ chồng không?

Không, bà không muốn. Kiếp này là nghiệt duyên, không mong kiếp sau tiếp tục.

Thái hậu cảm tạ tiên đế, nếu không phải có tiên đế, có lẽ thái hậu đã bị Mai quận chúa đưa đi lót đường giúp Bình Bảo Châu, có lẽ sẽ gả cho lão nhân gần đất xa trời, hoặc có lẽ sẽ là nam tử tàn bạo bất nhân. Gả cho tiên đế, vô luận trong cung có thêm nhiều bao nhiêu tân nhân, ít nhất tiên đế vẫn sủng ái bà ta nhất.

Thái hậu không muốn con mình là thứ xuất, trắc phi tuy là chủ tử, lại vẫn là thiếp. Bà ta từng bước tính kế chỉ vì có thể danh chính ngôn thuận.

Tiên đế hẳn đều xem ở trong mắt, lại không nói gì. Vật đổi sao dời, tiên đế băng hà xong Thái hậu thường nghĩ cả đời này thật xin lỗi tiên đế. Bọn họ vẫn không cần kiếp sau lại ở cùng nhau. Thái hậu nguyện ý dùng tuổi già, thay tiên đế bảo hộ giang sơn Đại Kỳ, bảo hộ nhi nữ.

Còn kiếp sau, chắc gì lại có?

(Fren; tui muốn có bộ trùng sinh cho hoàng thượng hoàng hậu ghê)

Thái hậu ngóng nhìn cung điện vẫn đường hoàng như cũ nhưng không còn thấy cố nhân nữa rồi. Phi tần hậu cung đều không con cái, tiên đế để di ngôn không cần ai tuẫn táng chung. Cảnh xuân thâm cung tươi đẹp không có con đã đáng thương, hà tất lại làm cho người đáng thương uổng mạng. Tân đế dời họ ra một cung điện khác, ở phía tây hoàng cung gọi là thái phi sở.

Thiên tử cho thái phi lại vô tâm tranh sủng, có thể khỏi tuẫn táng đã là vạn hạnh. Còn có thể nhận phú quý lại càng cảm tạ tân đế. Lúc trước đấu đá tàn nhẫn, hiện tại đều làm bạn, làm tỷ muội sống hết quãng đời còn lại.

Thái Hậu đứng dậy, phía sau có Cầm ma ma khom lưng nâng tay bà, chủ tớ hai người ra khỏi cung điện.

Trời đông giá rét quá, xuân đến. Vạn vật lại có sức sống, cỏ cây sinh mầm, sắc lục điểm xuyết.

"Xuân phân rồi." Thái hậu cảm thán.

"Ngày hôm trước, Thái Hậu ngài xem cành cây đều bắt đầu nẩy mầm."

"Ngày qua thật nhanh, ai gia phân phó đã ban thưởng đến Tư phủ chưa?"

"Hồi Thái Hậu, nô tỳ đã phái người đưa đi. Tư Thiếu phu nhân lại có thai, quốc tang nên Tư phủ không muốn lộ ra, nhờ nô tỳ nhắn đến Thái hậu nói Tư gia cảm ơn ân điển của ngài."

Hoàng Hậu nhàn nhạt vui mừng:

"Trĩ Nương là đứa có phúc khí."

"Còn không phải sao ạ, Tư Thiếu phu nhân phúc trạch thâm hậu, về sau còn có phúc khí lớn hơn nữa." Cầm ma ma mang theo vui mừng, bà ta còn không thấy nữ tữ nào có phúc khí hơn. Mỗi người đều muốn hơn người, nhưng ai biết cao hơn người cũng khổ sở? Tôn quý như Thái Hậu cũng sống không như ý. Chi bằng như Tư Thiếu phu nhân, nhà chồng coi trọng, hậu trạch thanh tĩnh, gả vào năm đầu tiên là sinh hạ trưởng tôn, ngay sau đó lại hoài thai. Tư đại nhân diện mạo xuất chúng, tài tình siêu phàm, còn biết giữ mình trong sạch. Tư gia còn có tổ huấn không nạp thiếp, phóng nhãn khắp trong kinh, khó tìm được ai có phúc khí như thế.

"Ngươi nói không sai, nàng về sau còn có đại phúc khí." Hoàng Hậu nhẹ nói nhìn cây cối nảy mầm, đứng im lặng.

Soái – Đào Quân Trang 16.01.2020


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.