Chương trước
Chương sau


Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 02.01.2020

Không có khăn mặt che đậy, trên mặt nàng ta máu mủ đỏ đỏ trắng trắng đang xen trên những cái nhọt bắt đầu bung mủ, không mất nhiều thời gian, những thứ đó sẽ bắt đầu dính thành một mảnh, chậm rãi hư thối, cuối cùng từng khối bóc ra. Nàng ta vì sợ hãi mà càng mở to mắt, phảng phất như có thể nhìn thấy nữ tử trong gương cốt nhục tróc dần thành bạch cốt.

"A!" Nàng ta không màng tất cả, chỉ hét lên một cách thê thảm. Kéo rớt đồ trên bàn, thất tha thất thểu đứng dậy:

"Thay quần áo... Bổn cung... Muốn gặp... Phụ hoàng..."

Ma ma không dám trì hoãn, cuống chân cuống tay giúp nàng ta thay quần áo, đổi thành thường nếu luống cuống khẳng định sẽ bị răn dạy. Nhưng hôm nay đầu óc nàng ta đều nghĩ đến cốt nhục chia lìa, với cảnh da thịt bản thân rơi ra từng mảnh thật khủng bố, cả người nàng ta run như run rẩy, sức quở trách hạ nhân cũng không có.

Soái – Đào Quân Trang 02.01.2020

Văn Tề Hiền canh giữ bên ngoài, thấy công chúa mang khăn che mặt, được hạ nhân đỡ lên kiệu, cỗ kiệu nhanh chóng hướng vào trong cung. Hắn thầm nghĩ, công chúa khẳng định là vào cung tố khổ, đầy một bụng an ủi lại không có chỗ dụng võ.

Tay Vĩnh Liên công chúa vẫn luôn run, trong lòng nàng ta hy vọng mình không trúng phải cốt nhục chia lìa, việc tẩm độc kim nguyên bảo đều là ma ma làm, nàng ta đều không chạm qua. Chỉ có lúc đụng túi tiền kim nguyên bảo nhưng Vĩnh An cũng chạm qua, họ đều không có chuyện gì thì chính mình cũng sẽ không có trúng độc.

Khẳng định là nhọt độc, thỉnh ngự y vô dụng, chỉ là nhọt độc cũng trị không hết. Nàng muốn đổi ngự y, chờ khỏi hết nhất định phải trừng trị những ngự y đó. Trong lòng không ngừng an ủi chính mình, thân thể vẫn run như gió khiến lá rụng, lung lay sắp đổ.

Soái – Đào Quân Trang 02.01.2020

Tiến vào trong cung, ma ma lập tức tìm lệnh cho bọn thái giám nhanh chóng nâng công chúa đến cung Hiền phi. Hiền phi đang làm đai lưng cho Kỳ Đế, nhìn vải minh hoàng trong tay mặt đầy phiếm tình. Ngẩng đầu nhìn nữ nhi xông tới, Hiền phi chấn động.

Vĩnh Liên nhào tới, bắt lấy tay nương:

"Mẫu phi, ngài mau thỉnh ngự y y thuật cao siêu đến đi."

" Con làm sao vậy?" Hiền phi nhìn khăn che mặt, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, tim "Lộp bộp" một chút, không hiểu sao tâm trầm xuống.

Ma ma bên người Vĩnh Liên đưa mắt ra hiệu cung nữ thái giám thối lui ra ngoài điện.

Soái – Đào Quân Trang 02.01.2020

Lúc này Vĩnh Liên mới kéo khăn che mặt xuống, nhọt độc trải rộng khắp mặt lộ ra trước mặt Hiền phi. Hiền phi không tự chủ được mà lui một bước, tâm ngã xuống đến đáy cốc.

"Mẫu phi, hãy nói cho Liên Nhi thứ này chỉ là lở loét bình thường, đúng không?"

Hiền phi liều mạng che ngực, cắn chặt khớp hàm, nửa ngày mới nghẹn ra một chữ, "Đúng."

Hiền phi đỡ bàn, chân cẳng mềm như mì sợi, thiếu chút nữa không đứng thẳng nổi.

Vĩnh Liên gắt gao nhìn nương, đột nhiên khóc lớn ra tiếng:

"Mẫu phi, ngài lừa Liên Nhi!"

"Không, Liên Nhi, mẫu phi không lừa con." Hiền phi gầm lên với nô tài ngoài điện:

"Mau thỉnh ngự y!"

Vĩnh Liên khóc lóc ngã xuống đất, Hiền phi lại thét lên ra lệnh cho ma ma cung nữ tiến vào, mệnh họ đỡ Vĩnh Liên lên giường. Trong chốc lát, một ngự y già đem theo rương y tiến đến. Bị bệnh tình của công chúa mà sốc, ổn định tâm thần, đầu tiên là bắt mạch rồi cẩn thận xem xét mặt Vĩnh Liên.

Sắc mặt ông ta chậm rãi trắng bệch, "Phác đông" quỳ xuống:

"Nương nương, công chúa, vi thần bất lực, thỉnh nương nương thỉnh cao minh khác."

"Ngươi cút đi!" Vĩnh Liên hô lớn:


"Lang băm vô dụng, bị lở loét cũng trị không được, Thái Y Viện nuôi không một đám phế vật!"

"Liên Nhi..." Hiền phi hô lớn, vội vàng nâng lão ngự y: "Ngươi nói thật cho bổn cung, bệnh công chúa vì sao trị không được?"

"Đa tạ nương nương, vi thần sống cả đời cũng chưa gặp qua ai bệnh giống công chúa. Thứ vi thần nói thẳng, công chúa không giống như là bị loét mà lại giống như trúng độc, vi thần bất lực, thỉnh nương nương trách phạt!"

Hiền phi nghe tới đây thân mình mềm nhũn tới đó, phất tay cho ngự y đi ra ngoài.

Soái – Đào Quân Trang 02.01.2020

Vĩnh Liên mở to mắt trống rỗng, khoảnh khắc đó thời gian như bị lấy đi hết sức lực.

"Mẫu phi, ngươi nói có phải con trúng cốt nhục chia lìa không?"

"Đứa nhỏ này, sao không cẩn thận như thế, mẫu phi đã sớm báo cho con, đồ vật đó chạm vào không được, dính một chút cũng không được, ngươi làm thế nào mà sơ xuất như thế?"

Hiền phi che miệng, nước mắt không ngừng rơi.

"Mẫu phi, con không chạm qua. Đều là ma ma làm, con cũng không biết sao lại trúng độc, tất nhiên là có người hại con."

Vĩnh Liên giãy giụa đứng dậy, mắt lộ hận ý:

"Mẫu phi, khẳng định là có người hại con!"

"Vậy gần đây con có cảm thấy gì không bình thường không?"

Vĩnh Liên nhìn chằm chằm khoảng không, đột nhiên thét chói tai:

"Là nàng, là hoàng tỷ! Nhất định là hoàng tỷ!"

"Vĩnh An? Như thế nào lại hại con?"

"Mẫu phi, vốn là thứ đó con muốn dùng cho hài tử của Triệu Trĩ Nương, lại bị hoàng tỷ lấy đi, tất nhiên là hoàng tỷ biết bên trong là gì cho nên mới trả thù con."

Hiền phi vừa tức vừa hận, lại giận Vĩnh Liên không đủ cẩn thận, hận Vĩnh An xen vào việc của người khác.

" Hoàng tỷ con dù là nghiệm ra độc, cũng không có khả năng hại con?"

Hai mắt Vĩnh Liên bắn ra hận quang:

"Không! Mẫu phi không biết, ở trong lòng hoàng tỷ tiện nhân Triệu Trĩ Nương so với con quan trọng hơn nhiều, con muốn nói cho phụ hoàng, thỉnh phụ hoàng làm chủ!"

Nàng ta nói xong liền bước xuống. Hiền phi đỡ nàng ta rồi cùng nàng ta đi cầu kiến bệ hạ.

Hiền phi rất rõ ràng, độc này không có giải dược. Cao gia trăm cay ngàn đắng mới lấy được, vốn muốn dùng trên người Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Hậu phòng bị nghiêm ngặt không dùng được.

Liên Nhi biết Hiền phi có thứ này, lần trước nữ nhi muốn lấy, Hiền phi nhất thời mềm lòng mới cho cầm ra ngoài. Sớm biết sẽ như vậy, lúc đó không mềm lòng giao cho nữ nhi.

(Fren: ác giả ác báo, tự làm ác nên gánh hậu quả)

Vì thế, chỉ có thể cầu xin bệ hạ, người là thiên tử, có thể triệu thần y giúp Liên Nhi chữa bệnh, có lẽ còn một đường sinh cơ. Hai mẹ con đỡ nhau ra cửa, không thể đi bộ nên các cung nhân nâng liễn nâng mẹ con họ tới trước điện.

Soái – Đào Quân Trang 02.01.2020

Kỳ Đế đang phê duyệt tấu chương, nghe họ cầu kiến, lệnh thái giám triệu họ tiến vào.

Vừa tiến vào trong điện, họ liền quỳ trên mặt đất, Vĩnh Liên khóc lóc thương tâm như muốn chết, Hiền phi cũng khóc không thành tiếng. Kỳ Đế kinh hãi, đi xuống điện.


"Các ngươi có chuyện gì? Vĩnh Liên sao lại che mặt?"

Hiền phi khóc lóc, thay nữ nhi tháo khăn che mặt. Gương mặt khủng bố của Vĩnh Liên lộ ra trước mặt Kỳ Đế, Kỳ Đế nheo mắt lại.

"Bệ hạ, ngài vì Liên Nhi làm chủ a!"

Hiền phi phúc thân khóc đến hai vai run rẩy.

Giữa trán Kỳ Đế gân xanh bạo khởi:

"Ngươi nói đi, đã có chuyện gì?"

"Thần thiếp cũng không biết sao lại thế này, ngự y nói là Liên Nhi trúng độc. Thần thiếp không rõ là ai hại Liên Nhi, ai hạ độc con bé? Bệ hạ... Ngài phải cho nữ nhi một công đạo!"

Vĩnh Liên khóc càng thêm thương tâm, nước mắt bắt đầu chảy xuống những vết thương, mang theo bao đau đớn.

"Phụ hoàng, nhi thần cầu ngài, cứu nhi thần đi, nhi thần không muốn chết a!"

"Nói bậy, sao lại chết chứ?" Kỳ Đế rống giận.

Hiền phi nghẹn ngào không thôi:

"Bệ hạ... Ngự y trong cung đều nói bất lực... Thần thiếp sợ... Bệ hạ..."

Kỳ Đế sai người thỉnh Hàn ngự y, Hàn ngự y là ngự y y thuật cao siêu nhất Thái Y Viện, là ngự y chuyên dụng của Kỳ Đế.

Thực mau, Hàn ngự y đã tiến vào.

Kỳ Đế bảo ông ta không cần hành lễ, mau giúp Vĩnh Liên xem bệnh. Hàn ngự y tuân chỉ, thay Vĩnh Liên công chúa bắt mạch. Ông ta xem kỹ các bọc mủ trên mặt nàng ta, tĩnh tâm ngửi ngửi, trong lòng có nghi vấn.

"Công chúa thế nào?" Kỳ Đế mở miệng dò hỏi.

Hàn thái y cúi đầu:

"Bẩm bệ hạ, theo vi thần thấy, công chúa là trúng độc."

"Loại độc gì? Có phương pháp trị khỏi không?"

"Hồi bệ hạ, các vết nhọt của công chúa có mùi cổ hủ thi. Vi thần hoài nghi công chúa trúng "cốt nhục chia lìa". Độc này cực kỳ nham hiểm, tiền triều đã cấm, vi thần không biết làm thế nào giải độc, thỉnh bệ hạ thứ tội!"

Đồng tử Kỳ Đế đột nhiên co rút, cốt nhục chia lìa? Độc này Kỳ Đế có nghe qua, là cấm vật tiền triều, sao lại xuất hiện trên người Vĩnh Liên, là ai hạ độc? Soái – Đào Quân Trang 02.01.2020

Hiền phi che miệng khóc lóc:

"Bệ hạ... Ngài mau cứu Liên Nhi a! Mẹ con thần thiếp vẫn luôn tuân thủ bổn phận, không dám bước nhầm một bước, thần thiếp chỉ một nhi nữ. Hận không thể lấy thân thay con bé chịu đau, thần thiếp tình nguyện để người nọ hạ độc... Bệ hạ..."

Hàn ngự y cúi đầu thật thấp, cung đấu là việc xấu xa, là một thần tử, ông ta chỉ có thể làm bộ như nghe không thấy. Kỳ Đế vẫy lui, ông ta thở phào nhẹ nhõm, dẫn theo y rương khom người ra khỏi điện.

Kỳ Đế nhìn Vĩnh Liên, mặt Vĩnh Liên giống như lại sưng lên một ít. Kỳ Đế không đành lòng nhìn mặt nàng ta,

Vĩnh Liên bò tới một bước:

"Phụ hoàng... Liên Nhi không muốn chết! Phụ hoàng, Liên Nhi biết ai làm hại... Phụ hoàng, ngài tìm thần y khắp thiên hạ, khẳng định có người có thể trị cho Liên Nhi..."


"Phụ hoàng sẽ thay ngươi tìm thần y." Kỳ Đế nói xong, lệnh thái giám dán hoàng bảng chiêu cáo thiên hạ, hứa hẹn vạn kim, thỉnh người giải độc cho Vĩnh Liên công chúa.

Ý chỉ hạ xuống, Kỳ Đế hỏi Vĩnh Liên:

"Ngươi mới vừa nói, ngươi biết ai hạ độc ngươi?"

Hiền phi vội ngăn Vĩnh Liên:

"Liên Nhi không được nói bậy, không có bằng chứng, có nói người đó cũng không nhận."

"Mẫu phi, chẳng lẽ chỉ vì không có chứng cứ, chúng ta liền phải nhịn để tùy ý người khác chà đạp sao?"

Kỳ Đế lạnh mặt, nhìn Hiền phi:

"Để nàng nói, trẫm muốn nghe, là ai dám mưu hại công chúa?"

"Phụ hoàng, là Hoàng Hậu!"

"Liên Nhi!" Hiền phi kéo nàng, hoảng sợ nhìn Kỳ Đế: "Bệ hạ, Liên Nhi nhất thời hồ đồ, không có ý hủy hoại Hoàng Hậu nương nương, cầu bệ hạ niệm tình Liên Nhi mới vừa trúng độc, lòng bị xao động, nói không lựa lời, ngài hãy tha thứ cho con bé."

"Mẫu phi, ngài không dám nói, ngài sợ hoàng hậu, sợ hoàng hậu trả thù ngài. Nhưng Liên Nhi không sợ, nhi thần là một người sắp chết, hoàng hậu dám hạ độc thần, thần còn gì phải sợ? Phụ hoàng... Ngài có biết, Hoàng Hậu nương nương mặt ngọt lòng đắng, vẫn luôn muốn diệt trừ mẫu phi, nếu không có ngài che chở, hoàng hậu đã sớm đắc thủ. Ngài xem khắp hậu cung, trừ mẫu phi sinh ra nhi thần, nào còn phi tần khác sinh con? Phụ hoàng... Tâm hoàng hậu như rắn rết, mẫu phi và nhi thần là gai trong mắt, kim trong thịt hoàng hậu. Trong cung không tiện động thủ, nhi thần vừa gả ra cung, hoàng hậu liền dám hạ độc, tâm ác độc như thế mong phụ hoàng minh tra!"

Vĩnh Liên nói xong, quỳ sát đất khấu đầu. Hiền phi bị làm cho sợ ngây người, nửa ngày đều nói không nên lời. Soái – Đào Quân Trang 02.01.2020

Chờ khi Hiền phi phục hồi tinh thần, vội vàng thỉnh tội. Kỳ Đế mặt lạnh như hàn băng, trong điện áp khí trầm thấp đến tĩnh mịch.

Sau một lúc lâu, Kỳ Đế nói:

"Ngươi đỡ Vĩnh Liên trở về nghỉ ngơi đi, trẫm sẽ tìm người chữa khỏi cho nó. Lời hôm nay, trẫm coi như chưa từng nghe qua, các ngươi cũng không thể nhắc lại."

"Phụ hoàng!"

Hiền phi che miệng Vĩnh Liên, đỡ nàng đứng dậy.

Kỳ Đế chắp tay sau lưng, đứng trong điện, trong điện không một bóng người, tứ phía là kim bích huy hoàng. Rõ ràng là trời thu mát mẻ hợp lòng người, ông ta lại cảm thấy trái tim băng giá.

Chắp tay sau lưng ra khỏi điện, ngoài điện trời cao mây trắng, tinh không vạn lí. Chậm rãi đi dọc theo nền gạch, bất tri bất giác lại đi đến cửa Đức Xương Cung.

Soái – Đào Quân Trang 02.01.2020

Cầm ma ma nhìn thấy Kỳ Đế, vội vàng ra nghênh giá, Hoàng Hậu nghe được động tĩnh, cũng ra đón chào.

Hoàng Hậu bởi vì lúc trước sinh bệnh nên sắc mặt hiện còn tái nhợt, hơn nữa son phấn chưa thoa, chưa mặc phượng bào, chỉ ăn mặc đơn giản. Búi tóc tùng vãn, mắt nước doanh doanh, như đóa phù dung mảnh mai yếu đuối.

Ánh mắt Kỳ Đế nặng nề, lộ ra một cổ hoài niệm, lại mang theo một chút đau lòng.

"Bệ hạ, sao không phái người thông truyền một tiếng, thần thiếp dung nhan không chỉnh, làm bệ hạ chê cười."

"Trẫm bất quá là tùy ý đi dạo một chút, không nghĩ thế nhưng lại đi đến chỗ Hoàng Hậu."

"Thì ra là thế, bệ hạ mời." Hoàng Hậu nói, đứng ở một bên.

Kỳ Đế đi vào trong điện, Hoàng Hậu nhìn ra Kỳ Đế có chuyện muốn nói, nên cho cung nhân lui. Trong điện chỉ còn phu thê hai người.

"Vĩnh Liên trúng độc, trong lòng trẫm phiền muộn."

Hoàng Hậu kinh hô:

"Vĩnh Liên trúng độc? Là độc gì, có tra ra ai hạ độc chưa ạ?"

Kỳ Đế nhìn chằm chằm mắt hoàng hậu:

"Hoàng Hậu có từng nghe nói qua cốt nhục chia lìa? "

Mặt Hoàng Hậu trắng bạch, không thể tưởng tượng nhìn Kỳ Đế, sau đó kinh ngạc trong mắt chậm rãi thu hồi, dần dần chuyển sang thâm trầm:


"Thần thiếp có nghe qua, trên thực tế là hai ngày trước, thần thiếp nghe qua cái tên này là vì Vĩnh An."

"Vĩnh An sao lại cùng nàng nói về loại độc này?"

Hoàng Hậu chậm rãi đứng dậy, quỳ gối trước mặt Kỳ Đế, hoàng hậu ngẩng đầu, gương mặt trơn bóng đến trong suốt, trong mắt ẩn nhẫn sự cứng cỏi.

"Bệ hạ, Vĩnh An là do trong lòng hoảng khủng, mới cùng thần thiếp nhắc tới việc này. Bệ hạ còn nhớ rõ, Tư Thiếu phu nhân sinh đích trưởng tôn? Ngày Tư gia đích trưởng tôn tắm ba ngày, Vĩnh An được mời đến, không ngờ gặp Vĩnh Liên, Vĩnh Liên là không mời tự đến. Vĩnh An thấy là tỷ muội nên thay Vĩnh Liên chuẩn bị quà cho lễ tắm ba ngày. Nhưng không ngờ Vĩnh Liên là có chuẩn bị mới đến lễ tắm ba ngày, nàng dùng túi tiền đựng kim nguyên bảo. Vĩnh An sợ Vĩnh Liên băn khoăn, liền lấy thứ Vĩnh Liên chuẩn bị thu hồi về phủ mình."

Soái – Đào Quân Trang 02.01.2020

Hoàng Hậu nói tới đây, tạm dừng một chút, mắt Kỳ Đế nhìn thẳng hoàng hậu, hoàng hậu lại nói tiếp:

"Lại bất ngờ là, ma ma bên người Vĩnh An nhìn ra trong túi tiền có điều quái dị vì dùng da dê may túi. Ma ma là người cẩn thận, nghĩ người bình thường nếu dùng da dê bọc đồ thì đều thứ không thể lấy tay tiếp xúc. Ma ma liền cởi túi tiền, ngửi được một mùi lạ, trong lòng hoài nghi, thỉnh người kiểm tra thực hư, ai ngờ lại tra ra kim nguyên bảo không thích hợp, như là bị ngâm qua thuốc. Vĩnh An vội thỉnh ngự y, ngự y nói cho Vĩnh An là nguyên bảo bị tẩm độc, là cấm vật gọi là cốt nhục chia lìa."

Ánh mắt Kỳ Đế thay đổi.

Hoàng Hậu lộ vẻ đau khổ:

"Vĩnh An kinh hãi, việc này không phải là nhỏ. Nàng không dám chất vấn Vĩnh Liên, sợ hỏi lại tổn thương tình tỷ muội. Vì thế nói cho thần thiếp, thần thiếp cũng không nghĩ ra ý gì nên chưa nói."

"Ngươi nói, Vĩnh Liên chuẩn bị đồ đó là cho đích trưởng tôn Tư gia thêm bồn?"

"Không sai ạ, cốt nhục chia lìa là độc vô cùng nguy hiểm, chỉ dính lên một giọt là có thể toi mạng. Đích trưởng tôn Tư gia bất quá là đứa bé mới sinh, nào sẽ chịu được? Thần thiếp nghe Vĩnh An nói mà sợ khiếp vía, lại sợ mình sai trách lầm Vĩnh Liên, nên không dám nói. Mới vừa rồi ngài nói Vĩnh Liên cũng trúng độc này, thần thiếp nghĩ, có phải là Vĩnh Liên không cẩn thận đụng tới?"

Hoàng hậu nói xong, nhìn Kỳ Đế, Kỳ Đế cũng nhìn hoàng hậu, hai người không nói gì nữa.

Mười lăm phút sau, Kỳ Đế không nói lời nào rời Đức Xương Cung. Hoàng Hậu vẫn luôn quỳ, thẳng đến khi Cầm ma ma tiến vào đỡ hoàng hậu mới đứng dậy.

Trong mắt lạnh lẽo, gắt gao dựa vào ghế."Nương nương, trong cung truyền ra việc Vĩnh Liên công chúa trúng độc, bệ hạ đã hạ chỉ, quảng dán bố cáo, cầu thần y giải độc."

Cốt nhục chia lìa là độc từ tiền triều là không có người giải, bằng không sủng phi kia cũng không chết.

Hoàng Hậu ngồi đó để Cầm ma ma niết chân, mới vừa rồi quỳ lâu chân cẳng tê dại hết cả.

"Thuấn Nhi ở trong chùa ổn chứ?"

"Nương nương yên tâm, nô tỳ đã phái người chiếu ứng. Nhị hoàng tử cùng Hàn Vương thế tử ở trong chùa với các tăng nhân tụng kinh ăn chay. Hàn Vương thế tử có mấy năm làm hòa thượng, có hắn ở đó Nhị hoàng tử thích ứng rất khá."

Hoàng Hậu gật đầu, thần sắc mới hòa hoãn một ít.

Trong cung Hiền phi, Vĩnh Liên mới vừa rồi khóc quá nhiều, uống thuốc an thần đã ngủ. Hiền phi ngồi ở bên cạnh lau nước mắt, trong lòng hận ý đan xen, nữ nhi làm việc không cẩn thận mới ra nông nổi, trong lòng thầm mong bệ hạ có thể mời thần y chữa khỏi độc cho nữ nhi.

Soái – Đào Quân Trang 02.01.2020

Đồng thời trộm viết một phong thơ, lệnh tâm phúc đưa ra cung cho nhà mẹ đẻ, hỏi người chế độc có giải dược không?

Ngũ tạng thiêu đốt nhìn nữ nhi nằm ở trên giường, nhọt trên mặt tựa hồ càng nhiều hơn. Tâm Hiền phi như bị đao cắt, hận không thể vọt tới Đức Xương Cung giết chết nữ nhân kia.

Kỳ Đế tiến vào, Hiền phi ngăn không được nước mắt chảy xuống:

"Bệ hạ... Liên Nhi bị thế này, ngài nhất định phải chữa khỏi nàng, trừng trị hung thủ!"

"Nàng xác thật bị bệnh, bất quá là gieo gió gặt bão, tự nhận hậu quả mà thôi." Kỳ Đế lạnh lùng, âm thanh mang theo hàn ý.

Hiền phi đại kinh thất sắc:

"Bệ hạ, ngài có ý gì?"

"Ý gì?" Kỳ Đế cầm một phong thơ, vứt trên mặt đất:

"Ngươi nói cho trẫm là ý gì?"

Hiền phi nhìn thứ trên mặt đất, đó là bức thư không lâu mình phái người lặng lẽ đưa ra cung. Chẳng lẽ bệ hạ xem qua mới tới chất vấn. Thân mình Hiền phi mềm nhũn quỳ xuống đất lạnh.

Soái – Đào Quân Trang 02.01.2020


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.