Phụ tử hai người ở thư phòng nói chuyện rất lâu, khi trượng phu trở về Trĩ Nương không biết. Sáng ngày hôm sau mở mắt lại không thấy ở trong phủ nữa rồi. Tư phu nhân thấy nàng hơi rầu rĩ, cho rằng nàng ở trong phòng nhàm chán, vừa lúc hôm nay rảnh vì thế bảo xa phu đánh xe ngựa cùng nhau ra cửa.
Ngồi trong xe ngựa, Tư phu nhân vẫn luôn nắm tay Trĩ Nương, nhìn mặt nàng càng xem càng thích:
"Trĩ Nương, nếu con ở nhà buồn thì cứ nói với nương, nương dẫn con đi dạo."
Trĩ Nương mỉm cười ngượng ngùng gật đầu.
Xe ngựa đi trên đoạn đường phồn hoa nhất kinh thành, rồi ngừng lại ở một cửa hàng thật lớn, Trĩ Nương ngẩng đầu nhìn thấy ba chữ Trân Bảo Các lóe kim quang, nàng nhớ lần đó phu quân đưa trang sức, tựa hồ cũng là từ Trân Bảo Các. Chắc cửa hàng này chính là sản nghiệp của Tư gia.
Tư phu nhân dẫn nàng vào cửa, chưởng quầy vừa thấy vội vàng buông việc trong tay, tươi cười khom lưng chào đón, luôn miệng gọi phu nhân, Thiếu phu nhân này nọ.
Soái – Đào Quân Trang 25.07.2019
Hắn dẫn mẹ chồng nàng dâu họ tới lầu hai, lầu hai xa hoa hơn lầu một.
Trang sức lầu một đều trưng bày trong ngăn tủ, còn trên này tất cả đều dùng hộp gấm đựng, trang sức tinh mỹ vô cùng, đá quý ngọc thạch kim sức kết hợp hoàn hảo. Chưởng quầy đưa họ tới một gian phòng, đồ trong phòng càng thêm quý trọng, hồng bảo lục ngọc, thông thấu thủy nhuận, không có chỗ nào không phải là trân phẩm hiếm thấy.
Trĩ Nương hứng thú nhìn, tư phu nhân cầm một cây trâm thưởng thức, trâm đỉnh là một khối bích ngọc điêu khắc thành hoa, giữa đóa hoa là một hồng bảo thạch rất đẹp, khi chuyển động rực rỡ lung linh, đẹp không sao tả xiết.
" Con tùy tiện xem, thích thì bảo chưởng quầy gói lại."
"Nương, trang sức con nhiều rồi không cần thêm ạ."
Tư phu nhân đem trâm thả lại hộp gấm, cười:
"Đứa nhỏ ngốc, nào có nữ tử nào ngại mình có trang sức nhiều, nữ tử trong thiên hạ đều hy vọng châu báu có thể chất đầy nhà mình đấy."
Trĩ Nương cũng cười, cũng giống là không có nữ tử nào ngại quần áo mới nhiều.
Khách dưới lầu lục tục tiến vào nhiều dần, Trân Bảo Các ở phố xá sầm uất, lại là cửa hiệu lâu đời. Phàm là trang sức của Trân Bảo Các bán ra, tất nhiên là tinh phẩm, nữ tử trong kinh đều vừa ý trang sức ở đây. Khách nhân tới đa số là nữ quyến quan gia, cũng có mấy người đến lầu hai, bất quá Trĩ Nương cùng Tư phu nhân ở phòng nơi người ngoài không được tiến vào.
Soái – Đào Quân Trang 25.07.2019
Trĩ Nương đứng ở cửa sổ nhìn xuống thì thấy, trong góc có hai nữ tử, một búi tóc thiếu nữ thần sắc mang theo ngạo khí, loại nữ tử này Trĩ Nương cũng không xa lạ, Phương Tĩnh Di chính là ví dụ điển hình. Một người khác là có vẻ là thiếu phụ, cách ăn mặc kém so với thiếu nữ một ít, xem quần áo thì không giống xuất thân phú quý.
Thiếu nữ cầm một vòng ngọc, giống như hỏi ý thiếu phụ, Trĩ Nương nghe không thấy câu trả lời, nhưng có thể nhìn thấy thiếu phụ có ý lấy lòng.
Tư phu nhân không biết khi nào đã đứng ở phía sau nàng, nhẹ giọng hỏi:
" Con đang xem cái gì thế?"
"Nương xem hai nữ tử kia đi, có chút kỳ quái ạ?"
Tư phu nhân theo ánh mắt của nàng nhìn hai người đó:
" Khách tới Trân Bảo Các mua đồ đều có chút gia thế, khó trách con thấy hai người họ kỳ quái. Nhưng cô nương kia thoạt nhìn cũng có chút khí chất, chắc xuất thân cũng không quá kém."
Thiếu nữ cậy tài khinh người làm người ta có chút không thoải mái. Mà thiếu phụ kia rõ ràng đang cố lấy lòng thiếu nữ đó, Trĩ Nương thầm nghĩ không biết họ là nữ quyến nhà nào.
Chưởng quầy ở xa có khả năng nghe được trao đổi của mẹ chồng nàng dâu hai người nên cung kính nói:
"Phu nhân, Thiếu phu nhân, hai nữ tử này gần đây có ghé qua vài lần, mua một ít thứ, tiểu nhân nghe qua tựa hồ họ họ Văn, gia quyến sĩ tử vào kinh thi ạ."
Trĩ Nương kinh ngạc, họ Văn lại là người vào kinh đi thi, có phải là nhà kia? Sau đó nàng một lần nữa đánh giá hai nữ tử đó, thiếu nữ đó muốn cùng đại ca kết thân à? Vậy thiếu phụ kia là ai? Có phải thiếu phụ đó là thông phòng của Văn Mộc Tùng, họ Tôn. Nàng ta hầu hạ Văn Mộc Tùng mười mấy năm, từ Độ Cổ đến trong kinh, vẫn luôn ở cạnh Văn Mộc Tùng. Lần này thúc cháu Văn gia vào kinh, nàng lại đi theo hầu hạ. Chuyến này vào kinh còn có chất nữ của Văn Mộc Tùng Văn Tư Tình, chính là thiếu nữ đó. Văn Tư Tình từ trong xương cốt đã coi thường Tôn thị, bất quá ở kinh thành nàng ta cũng không có bằng hữu khác, trừ bỏ Đoạn Thiếu phu nhân ngẫu nhiên sẽ mời nàng ta làm khách, còn thời gian khác nàng ta đều ở trong viện Văn gia thuê, làm bạn cùng nàng ta chỉ có Tôn thị.
Soái – Đào Quân Trang 25.07.2019
Lần này vào kinh, tất nhiên là về việc hôn nhân, chỉ tiếc thời gian dài như vậy cũng không có ai ổn. Vốn nghĩ rằng có thể gả đến Triệu gia, lại không ngờ Triệu gia chướng mắt nàng ta. Trong lòng nàng ta rất uất ức, Triệu gia ỷ vào các nữ nhi gả tốt, chứ nào có thể so với Văn gia.
Tôn thị luôn lấy lòng Văn Tư Tình khen vòng tay kia đẹp, Văn Tư Tình cũng có chút tâm động, không muốn buông tay, nhưng nghĩ đến bạc sắc mặt lại không vui.
Nàng ta đem vuốt ve vòng tay rồi thả lại trên giá, sau đó không buồn hé răng rời cửa hàng, Tôn thị vội đuổi theo. Văn Tư Tình không nói một lời đi về phía trước, trước kia ở Thương Bắc không cảm thấy gì. Văn gia là thư hương thế gia, Thương Bắc hoang vắng, nhưng người lui tới đều kính trọng Văn gia. Nhưng trong kinh lại khác, căn bản là không có mấy người nghe nói đến Văn gia, nếu không phải ca ca được Thái tử thưởng thức, chỉ sợ cảnh ngộ càng thêm nan kham.
Soái – Đào Quân Trang 25.07.2019
Hai người bảy chuyển tám cong, trở lại chỗ ở, tiến vào sân, Văn Tư Tình tức giận vào phòng đóng cửa lại, ở bên trong hờn dỗi.
Tôn thị bất đắc dĩ dọn dẹp, Thẩm phu nhân ở cạnh tới la cà. Thẩm phu nhân cũng theo phu quân vào kinh thi, ngày thường cũng không có người nói chuyện, Tôn thị tuy là thiếp thất, nhưng Thẩm phu nhân xuất thân cũng không cao nên không so đo chuyện này.
Tôn thị mời Thẩm phu nhân tới, hai người ngồi trong viện, Thẩm phu nhân nhìn bên trong nhà thấp giọng hỏi:
" Sao? Tiểu thư nhà các ngươi lại sinh khí?"
Tôn thị cười khổ, gật đầu.
Thẩm phu nhân nói:
"Nàng ta lòng dạ quá cao, không cho ngươi sắc mặt tốt?"
Tôn thị càng cười càng khổ, thấp giọng trả lời: "Nàng là chủ tử, thiếp bất quá chỉ là nô tỳ."
" Lão gia nhà các ngươi hiện tại cũng chỉ có mình ngươi, trên không có chủ mẫu, mỗi ngày của ngươi vẫn thật tốt. Ta nghe tướng công nhà ta nói, kỳ thi lần này lão gia các ngươi nhất định có thể cầm cờ đi trước, đến lúc đó phong quan được thưởng, Văn gia có thể Đông Sơn tái khởi. Chẳng qua... khi Văn lão gia công thành danh toại, sẽ nghênh chủ mẫu vào cửa." Trong giọng Thẩm thị mang sự đồng tình.
Tôn thị tựa như muốn khóc. Thị hơn ba mươi rồi lại không con cái, lão gia thi đậu sau đó cưới chủ mẫu, chỉ sợ chủ mẫu thân phận không thấp, vừa vào cửa liền đè ép thị. Không con cái phải lo lắng đề phòng ác chủ mẫu bán thị đi, thì làm sao bây giờ?
Soái – Đào Quân Trang 25.07.2019
Thẩm phu nhân nhìn thị khổ sở, an ủi:
"Ta thuận miệng nói thôi, nếu Văn lão gia cưới một chủ mẫu từ tâm, ngươi cũng có hi vọng. Chẳng qua lại nói hiện tại ngươi thật tốt rồi, tuy là một thiếp thất, nhưng không khác gì chính thất, chuyện nhà Văn lão gia đều giao cho ngươi, ngươi cũng có điểm làm chủ, nếu Văn lão gia vẫn luôn như vậy, ngươi cũng là có thể độc nhất ở hậu viện. Cho nên nói thế sự khó lưỡng toàn, tất cả đều là mệnh."
Tôn thị nghe Thẩm thị nói cắn môi không nói lời nào. Thẩm phu nhân cảm thấy mình nói quá nhiều, ngượng ngùng: "Ngươi xem, ta và ngươi nói chuyện này làm gì, không phải làm ngươi thêm khổ sở sao."
Tôn thị vội vàng nói:
"Phu nhân hảo tâm, mấy ngày này nếu không phải có phu nhân thiếp cũng quá mất mặt."
" Chúng ta tốt xấu gì cũng có chuyện để nói, trong kinh thành trời xa đất lạ, tướng công ta đọc sách, ta nghe không hiểu cứ lo lắng suông. Hôm trước ta nghe tướng công ở trong phòng nói cái gì mà, quân chủ a thủy, còn có lợi thủy gì đó, ta nghe mà chóng mặt nhức đầu."
Thẩm thị ảo não nói vỗ ót mình.
Soái – Đào Quân Trang 25.07.2019
Tôn thị khôi phục thần sắc, cười khẽ:
"Là quân chủ như thuyền, thứ dân như nước, thủy tái thuyền hành. Lợi thủy chi bổn, ở chỗ cần cày nông rót, ngũ cốc phong thương."
"Đúng vậy, đúng câu đó, chính là cái này, ngươi xem ngươi không hổ danh đi theo Văn lão gia nhiều năm, học vấn so với những tú tài đó không sai biệt lắm."
"Phu nhân quá khen, bất quá là ta thường theo lão gia đọc sách, mưa dầm thấm đất, biết được thêm một ít. Học thức đều do lão gia dạy."
Tâm Thẩm phu nhân vừa động: "Xem ra hắn cũng thật sự sủng ái ngươi. Người ta đều nói Văn tứ gia tài cao bát đẩu, tất nhiên là một thầy giỏi."
Tôn thị nhấp miệng cười:
"Lão gia tất nhiên là cực tốt rồi."
"Nếu có thể có một bộ chữ mẫu của Văn lão gia vẽ thì tốt rồi, ta đem nó treo lên, chờ về sau Văn tứ gia đỗ đạt, bản vẽ đó nhất định giá trị tăng gấp bội."
Thẩm phu nhân cười nói.
Tôn thị ẩn ẩn đắc ý tự hào, nghĩ rồi nói:
"Này có khó gì đâu, thiếp lấy cho phu nhân."
Hai mắt Thẩm phu nhân tỏa ánh sáng, kéo tay thị:
"Tôn muội tử thật tốt, nếu thật là có thể cầu tới, ta vô cùng cảm kích, cái khác cũng không cần viết cứ viết câu ngươi mới vừa nói cái gì mà quân chủ cùng thủy đó đi, lời đó ta thích nghe."
Tôn thị đáp ứng. Thẩm phu nhân thấy thị ngượng ngùng, cảm khái nói:
"Vậy đa tạ tôn muội tử. Theo ta thấy trong lòng Văn lão gia cũng có ngươi, các ngươi cứ luôn như vậy thật tốt."
"Thiếp nào có phúc khí đó." Tôn thị cúi đầu, Thẩm phu nhân thở dài, nghe trong viện mình có động tĩnh, sợ tướng công tìm mình. Thị vội vàng đứng dậy cáo từ.
Tôn thị một mình ngồi trong viện phát ngốc, sau đó không biết nghĩ gì nên đi đến thư phòng của Văn Mộc Tùng, nhìn trước bàn, nghĩ đến chỗ ngày thường nam nhân đó học tập, trong lòng chua ngọt đan xen.
Thị chậm rãi đến trước bàn, giống như ngày thường tự mài mực, sau đó học theo bộ dạng nam nhân lấy bút viết tự.
Chỉ chốc lát sau, theo hương mực chữ liền hiện lên trên giấy, trầm ổn kính đạo, phảng phất như từ tay nam tử viết ra.
Mẹ chồng nàng dâu Trĩ Nương chọn xong trang sức, nhìn sắc trời thấy không còn sớm, nên lên xe ngựa trở về phủ.
Trĩ Nương tiến vào phòng đã thấy phu quân ở trong phòng, ngồi trên ghế tay cầm một quyển sách.
" Phu quân trở về bao lâu rồi?"
"Mới thôi không lâu."
Ô Đóa mang hộp trang sức tiến vào, sau đó đóng cửa đi ra ngoài. Tư Lương Xuyên nhìn hộp gấm, trên hộp gấm còn có ấn ký của Trân Bảo Các. Hắn nhớ tới khi lần đầu tiên trong đời đi tặng trang sức, đã bị tiểu thê tử cự tuyệt.
Trĩ Nương đem hộp gấm đặt trên bàn trang điểm:
"Trang sức thiếp đã rất nhiều, không muốn mua thêm, đó đều là nương chọn cho."
"Nương cho, nàng cứ cầm đi."
Trĩ Nương mỉm cười, " Vâng, không phải thiếp cầm về rồi sao."
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, gỡ trâm xuống, xoay người hỏi hắn:
"Phu quân, hôm nay chàng ra cửa, còn nghe người ta bàn luận chuyện đề thi không?"
"Vẫn có, bất quá bọn họ nghị luận thế nào cũng không quan hệ gì đến chúng ta." Hắn nhàn nhạt nói, đứng dậy đến gần nàng, đem cây trâm thoa cố định búi tóc kéo ra, tóc nàng xõa trên vai.
Soái – Đào Quân Trang 25.07.2019
Trong gương hai người như Kim Đồng Ngọc Nữ, nam tuấn dật xuất trần, nữ xinh đẹp như hoa. Từ khi nàng mang thai tới nay, hắn tựa như lúc trước thành thân, ban đêm ngủ cũng chỉ ôm nàng thôi, rất cẩn thận, sợ đè nặng nàng hoặc đụng trúng nàng.
Nhớ tới khoảng thời gian trước cứ ban đêm là nóng bỏng làm nàng đỏ bừng tai. Thật hoài nghi người nọ cùng người hiện tại có phải là một hay không. Nàng duyên dáng tản ra u hương, ánh mắt hắn càng như tích mặc. Khi hai người đi ngủ vì nàng có thai, dễ mệt ngủ say rất nhanh. Hắn ôm thân thể kiều thê mặc niệm thanh tâm kinh.
Hai ngày sau, trong kinh đồn đãi nổi lên. Lần này cũng là vì đề thi, bất quá không giống lần trước, lần đó chỉ nói là đề về nông sách, cũng không xác thực đề mục. Mà lần này các sĩ tử đều truyền rằng lần này thi là, quân chủ như thuyền, thứ dân như nước, thủy tái thuyền hành. Lợi thủy chi bổn, ở chỗ cần cày nông rót, ngũ cốc phong thương. Dùng cái gì hưng nông lợi thủy, lấy tái thuyền hành vạn dặm, rẽ sóng thác lãnh thổ quốc gia?
Soái – Đào Quân Trang 25.07.2019
Người cầu văn trên phố nối liền không dứt, chuyện mua bán văn chương kiếm lời không ít bạc. Chỉ một đêm sự tình bay đầy trời.
Nhóm Ngự Sử chất đầy sổ con trên long án, Kỳ Đế thật tức giận, bởi vì lời đồn giống đề thi năm nay như đúc, một chữ không sai. Đến tột cùng là ai tiết lộ đề?
Hồ đại học sĩ nghe lời đồn, tâm chết như tàn tro, là ai? Là ai hại ông ta? Thật vất vả mới lên làm đại học sĩ, được bệ hạ coi trọng, làm chủ khảo kỳ thi, ông ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ, cả Thái tử cũng chỉ dám lộ ra một chút, không dám nhiều lời nửa câu.
Chẳng lẽ là Khương thị lang?
Hồ đại học sĩ vội vội vàng vàng đổi triều phục tiến cung, mặt đầy nước mắt quỳ gối trước điện. Phía trước, Khương thị lang đã thỉnh tội trước một bước, đang quỳ gối một bên.
Sắc mặt Kỳ Đế thập phần khó coi, sổ con đều bị ném trên đất. Hồ đại học sĩ càng thấp thỏm, thân mình quỳ càng thấp, hận không thể tiến vào trong đất. Soái – Đào Quân Trang 25.07.2019
Hồ đại học sĩ không ngừng dập đầu:
"Vi thần có tội, vi thần cô phụ bệ hạ thánh ân, không biết vì sao lộ đề, đề thi bị người có tâm tiết lộ, người này rắp tâm bất lương, rõ ràng là muốn mượn chuyện này nhiễu loạn triều cương, vi thần thỉnh bệ hạ minh tra."
"Hừ, người có tâm? Vậy ngươi nói cho trẫm, người có tâm này là ai?"
" Chuyện này... Vi thần không dám tự phỏng đoán." Hồ đại học sĩ vừa nói vừa từ trên mặt đất ngẩng đầu lên liếc nhìn Khương thị lang một cái. Kỳ Đế hừ lạnh một tiếng, sai người đi tìm Hồng Thiếu Khanh, bảo Hồng Thiếu Khanh tra rõ việc này.
Hồng Thiếu Khanh nhận thánh chỉ, trước tiên đem người mua đề dò hỏi, tìm được người bán đề, tầng tầng lột kén, tra tới tra lui, tra được trên đầu một vị Thẩm sĩ tử.
Soái – Đào Quân Trang 25.07.2019
Thẩm sĩ tử hô to oan uổng, nói mình cũng là nghe người khác đoán đề nên đánh cuộc, ai biết trở thành đề thật, thật sự là oan uổng đến cực điểm mà. Hồng Thiếu Khanh lại hỏi từ nơi nào nghe, hắn nói là từ viện cách vách.
Khi Văn Mộc Tùng bị đưa tới trước mặt Hồng Thiếu Khanh sáng tỏ một chút.
Văn Mộc Tùng là phụ tá của Thái tử chuyện này ở kinh thành cũng không phải là bí mật, nếu đề là từ chỗ này tiết lộ ra, thì không phải đơn giản như vậy nữa.
Văn Mộc Tùng không chịu nhận tội danh này, ông ta không bán đề, cũng không cùng người nào nói đến đề mục, thậm chí ông ta căn bản không có đoán đề, lấy đâu ra chuyện bán đề vừa nói chứ.
Soái – Đào Quân Trang 25.07.2019
Nhưng Thẩm sĩ tử lại chắc chắn là Văn Mộc Tùng nói, Văn Mộc Tùng không nhận, hai người giằng co. Hồng Thiếu Khanh xin chỉ thị của Kỳ Đế, sự tình trọng đại, tâm Kỳ Đế bốc hoả, sai người đưa bọn họ tới trước điện.
Hồ đại học sĩ cùng Khương thị lang vẫn còn quỳ gối ở đó, áp giải hai người vào, Khương thị lang thần sắc bình thường, Hồ đại học sĩ lại đột nhiên biến sắc, cả người phát run.
Soái – Đào Quân Trang 25.07.2019
Văn Mộc Tùng là người của Thái tử, xác thật là ông ta có lộ với Thái tử một chút, nếu thật bị liên lụy, chỉ sợ...
Kỳ Đế tự mình thẩm vấn hai người, hai người bên nào cũng cho là mình phải. Kỳ Đế mặt lạnh nhìn bọn họ, Văn Mộc Tùng nói là Thẩm sĩ tử hãm hại ông ta, ông ta không biết đề sao có thể tiết lộ đề?
Thẩm sĩ tử làm như giãy giụa hồi lâu, từ trong tay áo mới lấy ra một bức tự, nói: "Bệ hạ, đây là Văn tứ gia bán cho học sinh, Văn tứ gia nói với học sinh là người Văn gia mỗi lần đoán đề, mười lần có chín trúng, đây là đề người Văn gia năm nay đoán. Học sinh tín nhiệm Văn tứ gia, cảm thấy ông ta không giống người nói dối liền tin là thật. Còn thầm nghĩ nếu người Văn gia thật sự đoán linh nghiệm, cũng có thể kiếm chút bạc, lúc này mới nổi lên tâm tư, cũng luôn nói với người khác là đoán đề thôi, tiếc rằng bị truyền ra liền biến thành đề thật, thỉnh bệ hạ thứ tội."
Soái – Đào Quân Trang 25.07.2019
Thái giám đem đồ Thẩm sĩ tử trình đến cho Kỳ Đế, Kỳ Đế ném giấy trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng:
"Là ngươi viết sao?"
Văn Mộc Tùng kinh hãi, bò lên trước, run rẩy cầm giấy, khi mở ra hai mắt biến thành màu đen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]