Chương trước
Chương sau



Lúc này là giữa trưa, nắng độc, thân thể Trĩ Nương vốn yếu, từ lúc lên núi vào chùa đến giờ còn chưa nghỉ ngơi, không mang nước thì giặt quần áo, giờ quỳ trên mặt đất, sao có thể chịu nổi, thân hình đong đưa, váy xanh eo nhỏ, như cành dương liễu không nơi nương tựa, làm người ta thấy đau lòng.

Đích tỷ ương ngạnh, mẹ cả nhẫn tâm, thứ nữ tiểu bạch hoa bị khi dễ, mặc cho ai thấy, đều ở trong lòng chỉ trích Đổng thị khắt khe thứ nữ.


Tư lão phu nhân đi tới, bà ấy ăn mặc mộc mạc, áo ngoài màu tối, khăn trùm búi tóc, búi tóc cắm một cây mộc trâm, không còn vật khác lại bảo dưỡng cực tốt, trên mặt cũng chỉ có nếp nhăn nhỏ xíu, hai mắt lộ ra cơ trí, thấy vậy nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Không biết phu nhân tại sao lại tức giận, muốn khiển trách thứ nữ, ở quý phủ cũng có thể, hà tất phải nhiễu đến Phật môn không được sống yên ổn.” Triệu Yến Nương thấy bà ăn mặc, thoạt nhìn không xuất thân phú quý, không cao hứng, “ Lão phu nhân, không biết nội tình, không cần nói bừa, thứ muội gian xảo, lười biếng, mẫu thân răn dạy nàng, cũng là vì tốt cho nàng, sao Phật tổ lại trách tội.”Tư lão phu nhân cười, “Vị cô nương này mồm miệng không tồi, ngươi nói thứ muội vì ngươi giặt quần áo giúp, ngươi nửa điểm cũng không cảm kích, còn nói nàng ấy lười biếng, không biết nàng ấy trộm lười, cùng so với cô nương không làm thì như thế nào? Phật môn tịnh địa, nếu ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen, Phật tổ sẽ giáng tội.”Đổng thị cũng không quan tâm lão phụ nhân này từ đâu ra, quản chuyện nhà của người khác, bà giáo huấn thứ nữ, cùng người khác có quan hệ gì đâu, toàn bộ Độ Cổ huyện, ai có thân phận cao mà dám giáp mặt răn dạy nữ nhi bà.“Lão phu nhân, nhị nữ nhi ta không nói quá, lại nói tình hình thực tế, thứ nữ phạm sai lầm, ta dạy dỗ thứ nữ, cũng là hy vọng nàng có thể hối cải để làm con người mới, về sau ra cửa cũng không làm nhà chồng ghét bỏ, quấy rầy lão phu nhân nghỉ ngơi, thật sự là tội lỗi, phi lễ chớ nhìn, thỉnh lão phu nhân tránh mặt.”“Nàng ta xác thật không nên nói, ít nhất phu nhân không nê nói như vậy , các ngươi đã quấy rầy ta nghỉ ngơi, không thể ngăn ta xem náo nhiệt.” Đổng thị chán nản, thấy bà ấy khí nhàn thần đạm, lại không đoán ra thân phận của bà, không ngừng nháy mắt với Trĩ Nương, Trĩ Nương đang choáng váng đầu óc, cũng căn bản không có nhìn đến.

Lúc này, Vong Trần đến, hành lễ với Tư lão phu nhân rất cung kính, nghe được chữ Tư lão phu nhân, Đổng thị thất sắc, Tư lão phu nhân, có thể làm nhà chùa tương kính, chỉ có thiên hạ Tư gia.Lãng Sơn thư viện là của Tư gia sáng lập, viện trưởng đều là dòng chính.

Đổng thị âm thầm hối hận, nhi tử ở thư viện đọc sách, bà từng muốn nịnh bợ Tư lão phu nhân không có cửa, lại ở trong chùa tương ngộ, lại còn trong tình huống này.


Đổng thị cười gượng, lôi kéo làm quen, “Tư lão phu nhân, lão gia nhà ta là huyện lệnh Độ Cổ, cũng do mắt ta vụng về, không biết kim nạm ngọc, đã đắc tội, mong lão phu nhân thứ lỗi.” Tư lão phu nhân sao để mình bị xoay vòng vòng, người trông mặt mà bắt hình dong , người như vậy không đáng tương giao.Nhà chùa ánh mắt đảo qua là rõ tình huống, đừng nhìn người xuất gia là tứ đại giai không, không dính tục sự, Hắn vốn chưởng quản tài vật trong chùa, thường cùng các phu nhân giao tiếp, đối với thị phi thế tục rất rành mạch.

Hắn nói A di đà phật, trước mắt từ bi, kỳ thật ở trong lòng ước lượng Triệu gia quyên dầu mè, có đáng giá đắc tội không, Vong Trần chắp tay trước ngực, niệm tội lỗi tội lỗi, chỉ Triệu Yến Nương, “Sư thúc, chính vị nữ thí chủ này muốn ở trong chùa sát sinh.” “Đều là hiểu lầm, nhị nữ nhi tâm rất thiện, như thế nào sẽ dám ở trong chùa sát sinh, có lẽ tiểu sư phụ nghe nhầm, kỳ thật tam nữ nhi ngày thường rất nghịch ngợm, nhìn thấy trên xà nhà có mạng nhện, một hai muốn trừ bỏ, nên ta đang giáo huấn nàng.” Tư lão phu nhân nhìn phu nhân Triệu huyện lệnh, tâm quá thiên vị, lời này cũng nói dối được, ai có thể tin, thứ nữ trong miệng bà nghịch ngợm thì quỳ trên mặt đất, như hoa trong nước, yếu đuối mong manh, lung lay sắp đổ.

Còn nhị nữ nhi thiện tâm, cau mày quắc mắt, nhìn là biết không phải người lương thiện.


Vong Trần nghẹn đến mức mặt đỏ lên, “Tội lỗi tội lỗi, người xuất gia không nói dối, nữ thí chủ đây là đang nói tiểu tăng oan uổng sao, Phật tổ còn ở đây, thí chủ nói năng cẩn thận.”Các phu nhân đều là tài chủ, Triệu gia lần này quyên không ít tiền, nhưng Vong Trần muốn nhờ, hắn cũng cho cái nhân tình..



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.