Không biết hai người đã nhìn nhau bao lâu, cuối cùng Ninh Tiêu cười ra tiếng.
Trong phòng bệnh một mảnh trắng như tuyết, bởi vì hơi cúi đầu cười, một sợi tóc trên trán cô thoáng xõa xuống dưới. Mặc dù đã chăm sóc Diệp Đình suốt ba ngày, Ninh Tiêu cũng không xấu xí tiều tụy. Lúc này cười lên lại điềm đạm, mềm yếu động lòng người.
Nhưng vừa nhìn một cái, Diệp Đình lập tức nghe thấy tim mình đập mạnh lên, từng nhịp lại từng nhịp, không giống như không khí trầm lặng, cái xác không hồn của Ninh Tiêu ở trong giấc mơ, Ninh Tiêu lúc này sinh động, vui tươi, hoạt bát, sẽ cười tươi.
Chỉ điểm này, từ tận nơi sâu thẳm trái tim anh nảy sinh một sự cảm kích không nói thành lời, bởi vì ánh mắt của Ninh Tiêu cũng ngày càng chuyên tâm.
Cũng đúng lúc này, Ninh Tiêu đang đứng cửa phòng bệnh cuối cùng ngừng cười, nhìn thẳng về phía Diệp Đình.
"Bạn bè? Anh chắc chắn?"
Anh... chắc chắn, đương nhiên chắc chắn.
Dưới tình huống anh còn không biết khi nào bệnh hoang tưởng của mình tốt lên, việc anh quá hoang tưởng giống như một con dao sắc bén, không biết khi nào sẽ có thể đâm bị thương cô gái mà anh yêu thương nhất. Đã nhìn thấy kết cục thê thảm rõ ràng đời trước của hai người họ, sao anh có thể không sợ? Dưới tình huống anh chưa học được cách không chế những cảm xúc cực đoan, cực kỳ dữ dội của bản thân, rời xa Ninh Tiêu, trở thành bạn bè với cô, mới là việc anh nên làm nhất.
Cho tới bây giờ, anh luôn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-dai-lao-deu-vi-ta-ma-than-hon-dien-dao/981096/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.