"Đưa tay ra." Lam Cận nhướng mày, trực tiếp đi tới anh, mười phần bá đạo mở miệng.
"Không có việc gì."
Tần Ẩn cười xấu xa mà lại sung sướng, đây là đang quan tâm anh sao? Yo, không uổng công anh cố ý làm tay bị thương.
Lam Cận bá đạo tổng tài, không nói một lời một phen cướp đi con dao gọt hoa quả trong tay anh, sau đó lại không nói một lời đem tay trái anh nâng lên tìm chỗ vết thương.
Ngón trỏ tay trái, miệng vết thương còn nhiễm máu, có thể nhìn ra một vết thương rất sâu.
"Cái này gọi là không có việc gì?" Lam Cận nắm lấy ngón tay anh, ánh mắt bá đạo lại cường thế chống đỡ hỏi anh.
Tần Ẩn ngây người, không hiểu sao cảm giác có chỗ nào không thích hợp...
Có phải em làm sai rồi không?
Sao lại giống như anh trở thành tiểu cô nương?
Nhưng mà, anh thấy thích rất nhiều.
"Chờ đó, tôi đi tìm miếng dán vết thương cho anh."
Lam Cận nói xong xoay người định đi ra ngoài, cánh tay chợt truyền đến một cỗ lực đạo, bất ngờ kéo cô trở về.
Lại một lần nữa kéo vào lồng ngực rộng lớn ấm áp nào đó, thanh âm khàn khàn dễ nghe của người nọ vang lên trên đỉnh đầu cô:
"Không cần, em chính là miếng dán vết thương của tôi."
Từ trên người nam nhân tản mát ra khí tức mị hoặc, trong sạch mang theo chút mùi thuốc lá, thập phần dễ ngửi, thoáng chốc bao bọc cô kín không kẽ hở, làm Lam Cận giật mình, có chút hoảng hốt.
Giống như đây là một mùi vị không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-dai-lao-deu-sung-ta/420365/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.