Sau khi mọi người chọn hoa lan xong, Lam Cận liền để cho xe tải rời đi, sau đó mọi người liền rời khỏi Liên Xuân Viên.
Nhìn thấy việc làm ăn của Tập Đoàn Phạn Túy đối diện vẫn ảm đạm như trước, Lam Cận liền bảo Cố Vãn Vãn cùng Lam Dật Thần cùng các lão gia tử trở về trước, cô đi chỗ Long Diễm một chuyến.
Cả cửa hàng ngồi hai người nước ngoài, gọi một bàn đồ ăn ngon, nhưng vẻ mặt ghét bỏ, nói tiếng Trung què quặt.
"Thức ăn ở Hoa Hạ quả nhiên đều là rác rưởi, loại đồ ăn vặt này cũng bưng lên, ăn xong tôi khẳng định sẽ mắc bệnh nan y."
Người nước ngoài mỗi lần nếm một ngụm đều phải nhíu mày, mắng không ngừng, "Đồ ăn Trung Quốc chính là rác rưởi, rubbish, quá khó ăn! ”
Long Diễm ở một bên nghe, vừa khổ sở vừa tức giận, khuôn mặt đều vặn vẹo biến dạng, nắm tay nắm lại rồi buông ra, buông rồi nắm.
Dì tự nhận là nấu ăn cũng được, vậy mà bị nói là rác rưởi, đáng ghét!
Lam Cận nhíu mày, trực tiếp đi về phía người nước ngoài kia, nhìn thoáng qua thức ăn đầy bàn, làm rất tốt, hẳn là Long Diễm dụng tâm làm, tin tưởng hương vị cũng sẽ không quá kém.
"Đồ ăn Trung Quốc của các người đều là rác rưởi, rubbish, món ăn khó ăn như vậy các người làm ra như thế nào? Là được làm bằng chân sao? ”
Một người nước ngoài trong đó trào phúng nhìn Long Diễm, hùng hùng hổ hổ.
Một người nước ngoài khác đi theo phụ họa, "Tôi nghe nói đồ ăn Hoa Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-dai-lao-deu-sung-ta/420357/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.