Chân Mộc Tình giơ tay nhấc chân toát lên vẻ đoan trang tao nhã của tiểu thư khuê các, ngữ khí rõ ràng là ôn hòa thân thiện, nhưng vẻ mặt lại cao ngạo, cô ta nhìn Lam Cận hỏi:
"Cô sẽ phá vỡ ván cờ này? Nếu không cô lên trước? ”
Lam Cận lười biếng nhấc mắt lên, tầm mắt nhẹ nhàng rơi vào trên mặt cô ta, ánh mắt ngưng tụ vài giây, đáp lại câu hỏi: "Cô là người chế tác ra túi hương Vong Ưu? ”
Chân Mộc Tình không rõ nguyên nhân, ánh mắt lóe lên một chút, gật đầu nói: "Không sai. ”
Lam Cận không nói gì nữa, chỉ là rũ mắt nhếch môi cười, nhìn kỹ sẽ phát hiện, nụ cười này không hiểu sao có chút hương vị âm trầm.
Chân Mộc Tình trong lòng luống cuống, bề ngoài vẫn là một bộ dáng cao quý mê người, chỗ nào cũng không sợ hãi. Nghĩ thầm chẳng lẽ cô biết cái gì sao?
Biết rằng cô ta không phải Vong Ưu, là giả mạo?
Bất quá nghĩ lại, Vong Ưu đều mất tích ba năm, mặc dù hiện tại xuất hiện, chỉ sợ cũng không lấy ra chứng cớ chứng minh mình chính là Vong Ưu.
Bởi vì trong lòng mọi người, Chân Mộc Tình cô ta chính là Vong Ưu!
"Xem ra Hoa Hạ các người thật đúng là không có người, đi lên đều là tiểu cô nương trẻ tuổi, các người xác định có thể phá giải thế cờ này sao?"
Thanh âm của người nước R lại vang lên, trong mắt đều có sự giễu cợt cùng khinh miệt rõ ràng, hoàn toàn không tin hai cô nương có thể phá giải thế cờ của bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-dai-lao-deu-sung-ta/420276/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.