Dung Tranh đuổi theo Dung Nịch, vỗ vỗ bả vai hắn, trịnh trọng nói: "Lão Tứ trong khoảng thời gian này cậu khống chế cảm xúc của mình một chút, cũng đừng đi đua xe nữa, chờ tháng sau ở hội đấu giá, anh nhất định vì cậu mà mà mua túi hương Vong Ưu, đến lúc đó cậu có thể ngủ một giấc thật ngon. ”
Hốc mắt Dung Nịch tựa như vĩnh viễn đều phủ đầy tơ máu, quầng thâm cũng rất nặng, rõ ràng khuôn mặt anh tuấn lại lộ ra vẻ chán chường cùng tiều tụy, tâm tình hắn hơi ổn định lại, nói: "Tôi muốn gặp mẫu thượng đại nhân. ”
Chỉ có mẫu thượng đại nhân an ủi, hắn mới có thể nghe.
"Nhưng bộ dạng bây giờ của cậu, không sợ dọa cô ấy sao?" Dung Tranh nói.
Dung Nịch vừa phiền não vừa có chút ủy khuất mím chặt môi, không nói lời nào.
Bộ dáng quỷ quái này của hắn hiện tại quả thật không dễ xuất hiện trước mặt mẫu thượng đại nhân, thứ nhất miễn cho ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên, bởi vậy làm hại mẫu thượng đại nhân không thích hắn thì làm sao bây giờ?
"Bộ dáng của tôi có phải thật sự rất tệ hay không?" Dung Nịch rất nghiêm túc nhíu mày hỏi.
Dung Tranh gật đầu, "Ừm. ”
Vỗ vai hắn một lần nữa, an ủi: "Sau này cậu chỉ cần kiểm soát cảm xúc tốt, đừng để bản thân dễ tức giận, tôi tin rằng sẽ tốt hơn." ”
"Nhưng mỗi đêm tôi vẫn không ngủ được, tôi cũng rất phiền."
Dung Tranh trầm ngâm vài giây, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười ôm lấy bả vai hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-dai-lao-deu-sung-ta/420269/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.