Chương trước
Chương sau
"Đúng vậy, kỹ xảo giải đề này tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cách giải đặc sắc như thế, hôm nay tôi xem như được dạy."
"Không đúng nha, hiện tại thời gian thi không phải mới qua được một nửa sao? Sao em ấy lại nộp bài nhanh như vậy? ”
Lưu lão hổ thẹn nói: "Ai, ngay từ đầu tôi cho rằng em ấy điền lung tung, tốc độ làm đề nhanh đến kinh người, cả đời này tôi chưa từng thấy qua tốc độ nhanh như vậy, còn chạy tới quở trách em ấy một trận, hiện tại ngẫm lại, mặt tôi đau..."
Mấu chốt là, tốc độ nhanh như vậy, cư nhiên còn có thể đem toàn bộ đề tài làm đúng, xin hỏi đây vẫn là nhân loại sao?
"À, sao lại là trường trung học chức nghiệp? Không phải là điền sai, phải không? ”
"Tôi nhìn xem tên là gì, Ma Vương Cận. Có cái tên nào không? ”
Trong lúc nhất thời, mọi người càng thêm hoài nghi nhân sinh.
**
Lam Cận đã sớm rời đi, căn bản không biết đoàn người Lưu lão đang nghiên cứu đề thi của mình mê hoặc, càng không biết, bài thi kia của cô rất nhanh sẽ kinh động cả ngành giáo dục!
Sáng thứ hai, Lam Cận vừa mới tiến vào trường học liền đụng phải Đỗ Tử Nga, lập tức lại bị một trận châm chọc khiêu khích, "Yo, sao còn ở chức cao chứ? Không phải nói là muốn chuyển sang Nhất Trung sao? ”

Một lão sư bên cạnh phụ họa theo, "Người ta chẳng qua chỉ là khoác lác mà thôi, sao có thể thật sự chuyển đi a, Nhất Trung người ta cũng không phải chợ. ”
"Trong đời tôi ghét nhất chính là loại học sinh nói ra cuồng ngôn này, rõ ràng chính là một đồ cặn bã vô dụng, lại không thể nói chuyện lớn thể hiện, loại người này không cho cô ta nếm thử khổ sở, cả đời cũng không có khả năng học ngoan." Đỗ Tử Nga ác thanh ác khí nói.
Lam Cận cũng không tức giận, chỉ là ánh mắt có chút lạnh, "Không làm các vị lão sư phí tâm, trong vòng ba ngày tôi sẽ chuyển sang Nhất Trung, về sau cũng không cần quá nhớ tôi. ”
"Xuy, bệnh thần kinh đi."
Đỗ Tử Nga cùng lão sư khác đồng loạt trợn trắng mắt, còn muốn trào phúng thêm vài câu nữa, chỉ thấy Lam Cận đã tự giác vòng qua hai người, đi về phía tòa nhà giảng dạy.
Nhìn chằm chằm bóng dáng cô đi xa, Đỗ Tử Nga ríu ĩ một tiếng, "Cũng may loại người này không phải là học sinh trong lớp của tôi, bằng không thật sự là xui xẻo tám đời. ”
Lam Cận đi tới phòng học, phát hiện trên bàn học của mình chất đầy thư tình các loại, còn có mấy phần hộp quà được đóng gói tinh xảo, không khỏi nhướng mày, nhìn về phía bốn phía, "Đây đều là quỷ gì? ”
"Oa, chị Cận, nhiều người như vậy viết thư tình tặng quà cho chị." Thẩm Kiêu chân sau tiến vào phòng học, suýt nữa bị một bàn đồ kia làm cho kinh hãi.
"Cậu có thích nó?" Vậy thì tất cả sẽ cho cậu. " Lam Cận không nói hai lời, bắt đầu nhanh chóng ném đồ vật vào chỗ ngồi của Thẩm Kiêu.
Thẩm Kiêu nhất thời nóng nảy, "Chị cho tôi làm gì? Tất cả chỗ này là người ta tặng cho chị. ”

"Tôi không có hứng thú."
Sau khi Lam Cận làm sạch mặt bàn, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, tháo ba lô đầy đồ ăn vặt xuống, thật cẩn thận nhét vào trong hộc bàn.
Hiện tại đến phiên Thẩm Kiêu nhìn một bàn đồ vật rầu rầu, dứt khoát để lại lễ vật, thư tình toàn bộ vử vào thùng rác.
"Ai ai ai, đổi chỗ ngồi."
Thẩm Kiêu vốn đang ngồi ở phía sau Lam Cận, lúc này chọc chọc Lam Cận cùng bàn, dùng cường quyền bức bách đối phương thay đổi chỗ ngồi với mình.
"Cậu làm gì?" Lam Cận liếc xéo hắn một cái.
"Tôi muốn ngồi cùng bàn với chị, cùng nhau bước lên đỉnh cao của cuộc đời." Thẩm Kiêu cợt nhả nói.
Lam Cận không quá để ý nhún nhún vai, dù sao cô lập tức sẽ chuyển sang Nhất Trúng, không sao cả.
Ngay tối hôm đó, Cố Vãn Vãn nghe nói cô chuẩn bị chuyển đến Nhất Trung, cả người phảng phất bị đả kích sâu sắc, trong một đêm liền bị bệnh, thất hồn lạc phách, tiều tụy không chịu nổi.
Người ta nói rằng cô ấy khóc một đêm, ngày hôm sau ở lại ký túc xá mà không đi học.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.