Vừa rồi lúc đánh nhau, từ trên người một tên côn đồ rơi xuống một ống thép, Lam Cận liếc mắt một cái, sau đó ánh mắt ý bảo Cố Vãn Vãn đi qua nhặt lên, hướng Phạm Thống còn nằm trên mặt đất đập vào đầu hắn ta.
Cố Vãn Vãn run rẩy, hiển nhiên không dám: "Thép, ống thép? ”
"Đây là cơ hội duy nhất cậu thể hiện, muốn làm bạn với tôi thì làm theo. Nhanh lên, đi qua nhặt lên! ”
Thanh âm Lam Cận đột nhiên cao lên, mang theo một tia uy quát sắc thái lạnh lẽo, sợ tới mức Cố Vãn Vãn cả người run rẩy.
Cô nàng liếc về phía ống thép, mím môi, dường như do dự.
Lúc này, Phạm Thống đã lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt hung ác trừng Lam Cận một cái, xoay người rút chân muốn trốn đi.
Lam Cận nào chịu để hắn ta thực hiện được, không nhanh không chậm nhặt một viên đá lên, dùng sức ném ra, vô tư đánh vào xương bắp chân Phạm Thống.
Một tiếng kêu thảm thiết, Phạm Thống đáp xuống đất, ôm chân bị thương gào thét thảm thiết.
Thấy thế, mấy người khác vốn cũng chuẩn bị đứng lên, lập tức lại ngoan ngoãn nằm trở về, sợ tới mức không dám ra tay, cảm thấy vẫn là trực tiếp ưỡn xác tương đối tốt.
"Cậu rốt cuộc có nhặt được hay không? Không nhặt tôi đi. ”
Sự kiên nhẫn của Lam Cận cơ hồ đã hết, rõ ràng đã không kiên nhẫn, mặt mày tinh xảo nhiễm vài phần nóng nảy.
Cô ghét nhất là những người chần chờ, sợ hãi.
Cố Vãn Vãn còn đang trong lúc kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-dai-lao-deu-sung-ta/420221/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.