Trong phòng ăn tiếng cười nói vui vẻ, Lam Cận ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhàm chán vừa ăn vặt, vừa cầm điện thoại di động đang chơi cờ vây đối chiến. Thật không phải cô ghét bỏ món ăn Lam Kiều Kiều nấu, nói thật, hương vị kia thật không sao! Dù sao so với vị đầu biếp tinh tế này, tay nghề của Lam Kiều Kiều hẳn là thuộc loại cấp thấp nhất. Loại thủ công cấp bậc này, đặt ở lúc đó, chỉ sợ ngay cả chó đi lạc ven đường cũng khinh thường. Trong khi đó, ngôi nhà cũ. Lam lão gia tử hôm nay ở trong game bị người ta đi ngược cả một ngày, cũng không có tâm tình ăn bữa tối, vừa rồi Lam Dật Thần gọi điện thoại tới, gọi ông đi qua ăn cơm, nói là Lam Kiều Kiều tự mình xuống bếp nấu thức ăn, siêu cấp vô địch mỹ vị. Lam lão gia tử vốn tâm tình không tốt, lại nghe nói, là đồ ăn của con gái riêng Lam Kiều Kiều kia, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Đùa cái gì, cũng không phải là đồ ăn cháu gái ruột của ông nấu, quỷ mới hiếm lạ. "Hừ, ta đi chơi cờ vây, ta cũng muốn đi ngược người khác!" Lão gia tử nghĩ thầm, ta ở trong vinh quang vương giả bị người treo lên đánh, vậy ta liền đi cờ vây treo đánh người khác, hẳn là có thể tìm chút tâm lý an ủi. Lại không ngờ, ông cư nhiên lại đụng phải cao thủ trong một cao thủ. Một cao thủ lợi hại hơn ông gấp trăm lần!
Đó là loại cấp độ nào? "Ta đi, tình huống gì?" Lão gia tử bắt đầu hoài nghi nhân sinh, cọ cọ một cái liền từ trên ghế đứng lên. Tốt xấu gì ônh cũng coi như là một cao thủ cờ vây, hơn nữa mỗi lần ông đụng phải đều là gà mờ, chỉ có chịu phần ngược đãi của ông, hiện giờ lại bị người ta ngược đãi hoàn toàn. Điều đáng sợ là ông đã thua năm set liên tiếp. "Không phải là Lệ lão đầu chứ? Mẹ kiếp! Lại dám mặc áo giáp* đến ngược ta, đáng ghét! ” (*)Kiểu như là lấy thân phận khác á. Lệ lão gia tử chính là xã trưởng xã Quyền Châu, cờ vây kỹ nghệ của ông ấy tất nhiên là không cần phải nói, có thể liên tục thắng ông năm ván, nói vậy cũng chỉ có Lệ lão đầu thôi? [Ông là Lệ lão đầu? 】 Lão gia tử hướng đối phương nói chuyện phiếm. 【 ?】 Đối phương trả lời một dấu chấm hỏi. 【Bớt giả vờ cho tôi, tôi biết ông là Lệ lão đầu, mặc áo giáp đến ngược đãi tôi có vui không? 】 Lão gia tử tức giận vô cùng, lại không biết, người đối diện giờ phút này vẻ mặt ngây thơ, mà người này không phải người khác, chính là cháu gái ruột bảo bối của ông. [Tôi không phải là ông Lệ gì, tôi là con gái. 】 Lam Cận trả lời.
Lão gia tử lần này trực tiếp bật cười, "Ông cứ giả vờ đi, còn là con gái? Đừng nói với tôi, ông mới 18 tuổi, phải không? 】 [Đúng vậy, làm thế nào để bạn biết?] 】 Lam Cận rất là kinh ngạc, đây là nhìn ra như thế nào? Cô không điền vào tuổi trong hồ sơ của mình. Lão gia tử lần này càng khẳng định mình bị đùa giỡn, [Lão già chết tiệt ông đừng giả bộ nữa, tôi biết là ông! 】 Lam Cận đỡ trán: "Thật không phải, ngài nhận nhầm người rồi. 】 Sau đó Lam Cận liền rời khỏi giao diện cờ vây, hoài nghi có phải là mình đem đối phương ngược đãi ra bệnh tâm thần hay không? Thật là một tội lỗi. Lão gia tử vốn là một bụng lửa, làm sao chịu bỏ qua, sau khi đem bạn tốt cộng thêm, lập tức một cú điện thoại giết qua, chất vấn Lệ lão đầu tử. Nhưng vô luận Lệ lão gia tử giải thích thế nào, Lam lão gia tử nhận định ông ấy chính là người vừa rồi ngược mình. "Trước khi ông thừa nhận người kia là ông, thì trước hết tuyệt giao một tuần!" Lão gia tử khí phách cúp điện thoại. Sau đó lại tức giận hừ hừ giết đến trên cờ vây, mở ra tư liệu người vừa rồi đối chiến với mình, biệt danh là gì... Mộc Chi Cẩn? Nếu người này thật sự không phải Lệ lão đầu, vậy sẽ là ai đây? Nhưng mặc kệ là ai, nếu người này ngược mình liên tục năm bàn, vậy hắn chính là kẻ thù của mình!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]