Lam Cận không nhanh không chậm ngón tay búng lên, không biết cái gì bay ra ngoài, đập vào chỗ đầu gối Đường Duyệt, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, người đã ngã gặm bùn. Tôn Dung Dung thấy thế, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng cùng chần chờ, thấy Lam Cận hẳn là không giống như nói dối, liền vội vàng chạy tới, một phen cướp đi cái túi xách kia, yêu thích không buông tay vuốt ve. "Trả lại cho tôi! Đây là túi của tôi! ” Đường Duyệt làm sao cam tâm, nhào tới muốn cướp lại, lại bị đám người Lý Phỉ đè cô ta ngã xuống đất, đưa tay định lột quần áo của cô ta. "Đừng cướp! Cái váy này là cái mà tôi nhìn thấy trước! ” Lòng tham không đủ nuốt chửng con voi, sau khi cởi áo khoác ra, thấy bên trong cô ta mặc bra cũng là hàng hiệu, vì thế cùng nhau cởi ra, chỉ để lại một cái quần. #Volubilis: Quá kém sang, ngay cả đồ lót cũng lột ra dành mặc là sao Sau đó móng vuốt của mọi người, lại vươn về phía Trương Mạn, nên lột tất cả những thứ không nên lột. Lam Cận nhìn thấy, chỉ cảm thấy châm chọc đến cực điểm, đây là cái gọi là hồ bằng cẩu hữu* sao? (*)Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu. Cô chẳng qua chỉ tùy ý nói một cái, không ngờ lại thật sự cướp quần áo người ta mặc, hơn nữa một đám như lang lang hổ báo, cùng trộm cắp có gì khác nhau?
Đây là suy đồi đạo đức hay sự bóp méo của bản chất con người? Không thể tin được! "Này, y phục của tôi mặc cho cô, coi như là chúng ta đổi quần áo là được rồi." Nữ sinh cướp được quần áo, cởi quần áo của mình ra, ném cho Đường Duyệt và Trương Mạn, sau đó mặc cái gọi là quần áo hàng hiệu, vui vẻ rời đi. Không cướp được quần áo, trước khi ủ rũ rời đi, còn hung tợn trừng mắt nhìn Đường Duyệt và Trương Mạn một cái. "A a a——" Đường Duyệt điên cuồng kêu lên, không ngừng vỗ mặt đất, cả người đều có chút sụp đổ. Chờ sau khi tâm tình ổn định lại, cô ta mặc quần áo xong, hai mắt đỏ thẫm từ trên mặt đất bò lên, ánh mắt như độc xà, oán độc trừng mắt nhìn Lam Cận, hận không thể xé cô thành mảnh nhỏ. Lam Cận cũng không hiểu lắm, đứng dậy đi về phía cô ta: "Người lột quần áo của cô cũng không phải là tôi, làm sao giống như tôi giết cả nhà cô vậy. ” Bây giờ em gái này... thực sự là một kẻ giết người hơn.
"Lam Cận mày là tiện nhân, mày sẽ không dễ chết!" Đường Duyệt cắn răng rống giận. "Tôi không biết mình có chết hay, tôi chỉ biết, nếu vòng tay của tôi nếu không trở về, Đường thị các người sẽ chết trước một bước." "Bớt làm người ta sợ đi! Tao nghe nói Lam thị tụi mày sắp phá sản, hiện tại ngay cả Đường thị bọn tao cũng không bằng, tao cũng không tin mày có bản lĩnh chỉnh đốn Đường gia! Cái vòng tay đó mày đừng hòng lấy về! Tao sẽ không trả lại cho mày! " Đường Duyệt không biết sợ nói. "Được, vậy chúng ta đi xem một chút." Lam Cận gật đầu, không giận ngược lại cười, tựa như vĩnh viễn không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh. ...... Sáng sớm hôm sau, giá cổ phiếu bắt đầu giảm mạnh, không biết là ai đã tiết lộ bí mật cốt lõi của công ty ra ngoài, gây thiệt hại nghiêm trọng cho công ty. Vốn Đường thị gần đây muốn khai phá một hạng mục mới, lại bởi vì chuyện này không thể không tạm thời mắc cạn, dẫn đến những đối tác kia nhao nhao muốn thoát vốn, đây đối với Đường thị sẽ là một đả kích trí mạng. Chủ tịch Đường đang chuẩn bị triệu tập một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận về một giải pháp, nhận được một tin nhắn văn bản từ một người lạ. Nội dung của tin nhắn văn bản có liên quan đến cuộc khủng hoảng của công ty, nhưng cũng đề cập đến một người, và một chiếc vòng đeo tay. Cùng lúc đó, Đường gia một vị khách không mời đến thăm, trực tiếp ngồi xuống sô pha, khoanh chân lên, rất kiêu ngạo, trong tay tùy ý chơi một cái bật lửa tinh xảo. Mặt mày cô nhạt nhẽo, môi hồng răng trắng, một đôi mắt hoa đào trong câu ngoài vểnh, nhiễm vài phần tà khí, không chút nào coi mình là người ngoài, lễ phép nhìn về phía nữ giúp việc bên cạnh, "Một ly nước trái cây cảm ơn. ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]