Chương trước
Chương sau
"Em nào có nói bậy a, vốn là như vậy."
Ánh mắt Lam Dật Thần nhìn về phía Lam Kiều Kiều cũng giống như có vinh quang, điều này làm cho Lam Kiều Kiều càng cảm thấy, không thể để cho tiện nhân Lam Cận kia cướp đi vinh quang của mình, quyết không thể!
"Đúng rồi, con đột nhiên đụng phải chị, chị ấy cũng sáng tác một khúc dương cầm, muốn bán cho trương thúc thúc, kết quả..."
Thẩm Dung vội vàng tiếp lời, "À? Nó cũng học cách sáng tác theo con? Còn sáng tạo của nó thì sao? Chú Trương của con còn hài lòng chứ? ”
Trong mắt Thẩm Dung, Lam Cận chỉ là một phế vật, sáng tác khúc nhạc khẳng định rất rác rưởi, vừa vặn có thể mượn việc này chèn ép cô.
Lam Dật Thần tinh thần chấn động, kinh ngạc không được, "Không phải chứ? Lam Tiểu Cận cũng có thể sáng tác một bài nhạc dương cầm? ”
Lại không ngờ, Lam Kiều Kiều chợt nhíu mày, còn rất lo lắng thở dài, "Ai, khúc nhạc kia cũng không tệ lắm, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
Một đạo thanh âm uy nghiêm truyền đến, là Lam Yến Hào trở về, ông theo bản năng nhíu mày, mơ hồ có loại dự cảm không tốt.
Sợ không phải con gái bất thành khí kia của ông lại gây họa?
"Ba, ba về rồi." Lam Kiều Kiều lập tức cười rạng rỡ, ngọt ngào gọi.

"Ừm."
Lam Yến Hào thần sắc lập tức thả lỏng, hướng Lam Kiều Kiều gật đầu, tuy rằng không phải con ruột, nhưng Lam Kiều Kiều đủ ưu tú, ông đã sớm đối đãi như con gái ruột thịt.
"Kiều Kiều con mau nói cho ba, con vừa rồi nói chị con có phải lại làm chuyện mất mặt hay không?"
"Không có không có." Lam Kiều Kiều vội vàng lắc đầu, một bộ đánh chết cũng không nói nữa.
"Con đừng lừa gạt nữa, vừa rồi tôi đều nghe thấy, nó cũng sáng tác một bài? Còn muốn bán cho Trương đại sư? ”
Ánh mắt Lam Yến Hào lại lạnh xuống, có chút hận sắt không thành thép đùa cợt.
Ông nói sao con gái ông ta suốt ngày không biết dừng lại? Thật vất vả vụ người phụ nữ mang thai vừa qua đi, ông còn chưa kịp thở, sao lại nháo ra chuyện khác?
"Ba không biết, bài nhạc kia dễ nghe, ngay cả chú Trương cũng khen không dứt miệng, chị gái thật lợi hại."
"Con bé còn sáng tác nhạc như vậy sao? Phổ nhạc dương càm là một cái gì đó con bé có lẽ không biết. ”
Lam Yến Hào vẻ mặt không tin, hiện giờ đối với đứa con gái Lam Cận này, chỉ có bất đắc dĩ cùng đau lòng thật sâu.

Nhớ lúc trước, ông gặp người sẽ khoe khoang, Lam Cận là con gái bảo bối nhất của Lam Yến Hào, thậm chí là mười phần con gái nô.
Nhưng trong ba năm này, tất cả đều thay đổi, Lam Cận hết lần này đến lần khác làm ông thất vọng cùng mất mặt, không phải chọc ông tức giận chính là sắp chọc ông tức giận.
Hơn nữa, không tránh khỏi Thẩm Dung sẽ thổi một chút gió gối đầu bên gối, ly gián tình cảm của hai cha con.
Mà Lam Kiều Kiều lại giống như hôm nay, mỗi lần giả vờ vô tình nói ra, đều sẽ khiến Lam Yến Hào giận tím mặt.
Tích lũy ngày tháng, giữa hai cha con có hiềm khích, tình cảm cũng càng ngày càng tồi tệ...
Muốn nói trước kia là kiêu ngạo, hiện tại chính là đau đầu.
Đau đầu lâu khó tránh khỏi sinh lòng chán ghét.
"Là thật đó ba, là chị chính miệng nói là do chính chị ấy sáng tác, bài nhạc kia thật sự rất tuyệt." Lam Kiều Kiều trước sau như một ngọt ngào vô hại.
Thẩm Dung ra vẻ kinh ngạc mở miệng: "Thật giả, sẽ không giống lần trước nói cô ta trộm..."
Phát hiện mình suýt nữa nói lỡ miệng, cuống quít dừng lời nói, nhưng đủ để khiến Lam Yến Hào tức giận.
Quả nhiên, Lam Yến Hào nhíu mày càng sâu, thái dương mơ hồ có gân xanh nhảy lên, trong nháy mắt lại bình ổn lửa giận, đưa tay nhéo nhéo mi tâm, mệt mỏi mà vô lực, "Thật sự là tuyệt không làm cho người ta bớt lo. ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.