Chương trước
Chương sau
Bệnh viện tâm thần số 1 Cửu Châu.
Ngàn vạn lần đừng bị tên dọa sợ, đây cũng không phải là một bệnh viện tâm thần thật sự, mà là trại tập trung dành cho đại lão.
Nghe nói sau lưng có bối cảnh chính trị đặc thù nào đó, không có giấy thông hành thật đúng là không vào được.
Hoa viên, hồ bơi, tất cả các loại phương tiện, bãi cỏ xanh đậu hai máy bay trực thăng tư nhân.
Không biết nghĩ rằng đây là một khu nghỉ mát hoặc câu lạc bộ.
Tầng trên cùng của tòa nhà A tương đương với phòng tổng thống của khách sạn sáu sao, các bức bích họa trên hành lang và một số tác phẩm điêu khắc tinh tế, được cho là từ bàn tay của các nghệ sĩ nổi tiếng thế giới, mức độ sang trọng có thể được nhìn thấy.
Trong khi đó, phòng suite sang trọng nhất.
"Mẫu thượng lần này bị oan uổng thảm, tôi đã sai người đưa hai vợ chồng Ngô Trạch đến trại tị nạn Châu Phi, đời này cũng đừng nghĩ ra!" Dung Nịch hung tợn nói.
"Có phải là quá tiện nghi cho bọn họ hay không? Nên treo lên đánh một trận trước. ”
Dung Lân nhỏ tuổi nhất, bình thường chính là một chàng trai ánh mặt trời, trên khuôn mặt tuấn tú ngây thơ chưa lớn lại tràn đầy tức giận, vung nắm đấm.
Dung Chước ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tuấn tú thanh quý quá mức trắng nõn không chút thay đổi, thậm chí có chút âm lãnh, con ngươi màu xám nhạt dưới kính mắt vàng lóe ra ác ý nồng đậm.
Hắn lười biếng mở miệng: "Trên đường đến trại tị nạn Châu Phi, tôi đã sắp xếp cho mọi người 'chăm sóc' họ, chắc chắn bây giờ ..."
Nói đến đây, Dung Chước bất thình lình nhếch môi dưới, âm trầm.
Tập thể hít một hơi khí lạnh, quả nhiên vẫn là lão nhị cầm dao phẫu thuật âm hiểm nhất.
Dung Tranh thân là đại ca, bề ngoài ôn nhu hiền lành, trên thực tế bá đạo lại bụng đen, dù sao cũng là ông chủ nắm giữ tài sản trăm tỷ.
Lúc này đã nhiều lần nhìn đồng hồ đeo tay, "Lão Tam còn chưa trở về, cũng không biết hắn gặp được mẫu thượng đại nhân là tình huống gì. ”

Vừa nghe lời này, mấy anh em nhất thời hâm mộ ghen tị hận, thiếu kiên nhẫn nhất Dung Nịch nóng nảy nói: "Lão Tam tên cẩu vật kia sợ không phải ngứa da, hắn cư nhiên nói hắn sờ tay mẫu thượng đại nhân, siêu mềm mại siêu trắng siêu dễ sờ, mọi người nói xem có chọc người tức không chứ? ”
Dung Lân yếu ớt mở miệng: "Em cũng muốn sờ tay mẫu thượng đại nhân..."
Dung Nịch lườm cậu ta một cái, trong miệng cắn một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, "Có chút tiền đồ đi, muốn sờ cũng là lão tử sờ trước, phải có chút giác ngộ bản thân là em út? ”
Dung Lân tỏ vẻ không phục, "Em nhỏ tuổi nhất thì sao? Em 18 tuổi, em cũng có thể bảo vệ mẫu thượng. ”
Dung Nịch đi đến bên cạnh cậu, vỗ vỗ bả vai cậu, "Đã như vậy, cậu trước tiên thi vượt qua Lệ Quân Tương kia rồi nói sau, mẫu thượng đại nhân bị tiểu tử kia khi dễ, nếu cậu thật sự muốn thay mẫu thượng đại nhân trút giận, liền vượt qua tiểu tử kia! ”
Nghe vậy, Dung Lân vốn có ý chí chiến đấu cao, nhất thời như sương đánh cà tím héo hon, nhưng vẫn dũng cảm nói: "Vượt thì vượt, ai sợ ai nha, mỗi lần thi cử, hắn chẳng qua chỉ nhiều hơn em vài điểm mà thôi. ”
Vì mẫu thượng đại nhân, từ hôm nay trở đi, cậu phải phấn đấu mạnh mẽ, tranh thủ ở kỳ thi tiếp theo, thi ra thành tích tốt nhất toàn lớp, không bao giờ làm lão nhị ngàn năm* nữa, như vậy có thể vượt qua Lệ Quân Tương.
(*)Lão nhị ngàn năm: chỉ là mãi mãi chỉ đứng hạng 2
"Rất có chí khí, vậy cậu còn không mau đi đọc sách học tập?" Dung Nịch thúc giục.
Dung Lân lập tức ngoan ngoãn chạy đi đọc sách, vô cùng nghe lời tự giác.
Lúc này, Dung Hoặc trở về, còn chưa bước vào cửa, đã bị mười vạn điểm sát thương chí mạng, Dung Nịch có khuynh hướng bạo lực đem đồ vật trong phòng có thể ném, quăng quăng lên người hắn đập vào.
Vừa đập vừa mắng, "Đồ bội bạc, còn có mặt mũi trở về a? ”
Dung Hoặc cũng không tức giận, sờ sờ mũi, khụ một tiếng, "Bình tĩnh bình tĩnh, tôi cũng là ngoài ý muốn đụng phải mẫu thượng. ”
Dung Nịch không muốn nghe hắn giải thích, cầm lấy một cây dao gọt hoa quả xông lên, "Tay nào sờ? Ngoan ngoãn vươn ra. ”
Dung Hoặc trái né phải trốn, yếu đuối cầu cứu đại ca, "Đại ca, cứu mạng. ”
Dung Tranh nghiêng đầu, giả vờ không phát hiện, trong lòng hừ lạnh, đáng đời!
"Nhị ca, cứu mạng." Dung Hoặc lại cầu cứu lão nhị.

Dung Chước mặt không chút thay đổi, thờ ơ lạnh nhạt.
"Lão Ngũ, mau cứu Tam ca." Dung Hoặc tâm lạnh, đành phải cầu cứu em trai út.
Dung Lân đang khổ sở học tập, bị quấy rầy có chút không vui, ngẩng đầu liếc mắt một cái, dặn dò: "Sau khi chặt tay nhớ cầm máu, em bị sợ máu. ”
Dung Hoặc: "..."
Chậc, người một nhà thật vô tình, thật muốn đoạn tuyệt quan hệ.
"Được rồi, tôi sai rồi, mặc cho xử trí." Dung hoặc cũng không né, nằm xuống sô pha.
"Vậy phạt anh cả đời này cũng đừng hòng gặp lại mẫu thượng đại nhân." Dung Nịch ác thanh ác khí nói.
Dung Hoặc ngồi thẳng người, "Làm sao có thể? Hơn nữa tôi hiện tại cùng mẫu thượng đại nhân là quan hệ hiệp ước, rất nhanh lại gặp mặt. ”
"Chuyện gì đang xảy ra?" Dung Tranh nắm được tin tức quan trọng, lão đại lên tiếng.
Dung Hoặc đem nguyên nhân hậu quả từ từ nói tới, chọc cho mấy anh em lại một trận hâm mộ ghen tị căm ghét, ánh mắt nhìn về phía hắn tựa như kẻ thù, liên tiếp mấy ngày ăn cơm cũng không gọi hắn, lựa chọn đối với hắn làm như không thấy.
Bạo lực lạnh của Xích Quả Quả!
Thật tàn nhẫn.
-
【 Bảng quan hệ nhân vật: Dung Tranh là đại ca, Dung Chước là lão nhị, Dung Hoặc là lão tam, Dung Nịch là lão Tứ, Dung Lân là lão ngũ, bọn họ họ Lam, đều là từ tương lai xuyên qua tới.
Không cần cố ý đi làm rõ quan hệ nhân vật, phía sau tự nhiên liền rõ ràng.
Tất cả bọn họ đều có một điểm chung —— sủng mẫu cuồng ma!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.