Thẩm Dung xuất thân từ một gia đình nhỏ, bởi vì bộ dạng có vài phần tương tự mẹ Lam Cận, dùng chút thủ đoạn nhỏ, buộc Lam Yến Hào cưới bà ta, sau đó cực lực muốn đóng vai một người vợ ôn nhu hiền thục nên có. Chỉ cần là ở trước mặt Lam Yến Hào, bà ta vĩnh viễn nói chuyện đều là nhỏ giọng nhẹ nhàng, quyến rũ đến tận xương tủy, mỗi lần đều có thể kịp thời trấn an tâm tình khi ông sắp nổi giận. Lam Kiều Kiều cũng là như thế, vĩnh viễn đóng vai nhu thuận động lòng người, lúc này cũng phải khuyên nhủ: "Ba, em trai đều bị thương như vậy, vẫn là mau để cho em ấy về phòng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì chờ ngày mai nói sau." Kể từ đó, Lam Dật Thần sẽ đối với hai mẹ con này trong lòng có cảm kích, dần dần, cậu ta đã đối với hai người này nói gì nghe nấy. Giống như hai người họ chính là mẹ ruột với chị ruột của mình. Mà Lam Cận lại là dư thừa, có cũng như không. Nghe được tiếng Lam Kiều Kiều gọi ba, ánh mắt Lam Cận lạnh đi vài phần, rõ ràng ba năm trước, Lam Kiều Kiều còn chưa đổi giọng, vẫn gọi đều là chú Lam . Hiện tại chẳng những đổi họ Lam, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, còn gọi thuận miệng như vậy, thậm chí đối ngoại tự xưng mình là thiên kim chân chính của Lam gia. "Ôi, chị, chị...?" Lam Kiều Kiều tinh mắt phát hiện Lam Cận, ánh mắt lóe lên, giống như là có chút không xác định. Đây có phải là con điếm đó không? Sao cô ta lại đẹp như vậy? Không riêng gì trở nên xinh đẹp, ngay cả khí chất kia cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Phảng phất chỉ cần cô đứng ở đó, liền mang theo khí tràng cùng ánh đèn sân khấu, làm cho người ta không tự chủ được đem ánh mắt hướng về phía cô. Mà vẻ mặt cô lạnh nhạt, bễ nghễ khí thế cao ngạo như thiên hạ, chỉ là không chút để ý giương mắt, liền làm cho người ta kinh hãi.
Lam Kiều Kiều nhất thời trong lòng chuông báo động to lớn, cảm giác nguy cơ cực lớn trước nay chưa từng có bao trùm mà đến, chỉ dựa vào khuôn mặt của Lam Cận, đã làm cho ả ta ghen tị phát cuồng. Bất quá rất nhanh, Lam Kiều Kiều liền cưỡng chế đè xuống cỗ bất an kia, nghĩ lại, Lam Cận mặc dù lớn lên xinh đẹp đến đâu, chung quy vẫn là một kẻ ngu xuẩn, phế vật lãng phí. "Chị, chị, đây là... muốn chuyển về sống? ” Lam Kiều Kiều cười tủm tỉm chạy về phía cô, nhìn thoáng qua vali bên chân cô, có chút kinh ngạc mở miệng. Lam Cận có năm vị hôn phu, kỳ thật là đều giữ bí mật đối nội đối ngoại, ngoại trừ đương sự cùng lão gia tử nhà mình, cùng với Đường Duyệt cùng Trương Mạn, có thể nói không ai biết. Kể cả mẹ con Thẩm Dung và Lam Kiều Kiều cũng không biết, chỉ cho rằng Lam Cận vẫn ở trong biệt thự lão gia tử mua cho cô. "Có vấn đề gì không?" Lam Cận lạnh lùng lại xa cách nhìn cô ả một cái, tầm mắt liền lướt qua, dừng trên người hai cha con cách đó không xa, vẻ mặt có chút giật mình. Tuy rằng không kích động như khi nhìn thấy lão gia tử, Lam Cận vẫn nhịn không được lặng lẽ đỏ hốc mắt. Dù sao đây chính là cha cùng em trai ruột của cô, trước kia cha cũng rất yêu thương cô, em trai cũng rất ỷ lại cô, đáng tiếc đều bị phá hư. Cùng lúc đó, Lam Yến Hào cùng Lam Dật Thần cũng đang nhìn chăm chú vào cô, đánh giá lẫn nhau, phảng phất như không quen biết, vẻ mặt đều rất cổ quái. "Nhóc... nhóc con? ” Lam Yến Hào lẩm bẩm nói, trong mắt từng có kinh diễm, vốn định đi qua nhìn rõ ràng một chút, lại không ngờ —— "Con lên lầu." Lam Cận thu hồi ánh mắt, không mặn không nhạt bỏ lại một câu, lười biếng xách vali lên, trực tiếp đi lên lầu.
Lam Yến Hào sững sờ tại chỗ, rõ ràng trong lòng rất vui mừng con gái có thể chuyển về ở, nhưng trên mặt lại cực kỳ khó chịu, nổi trận lôi đình: "Nhóc con, vừa trở về liền chạy lên lầu, ngay cả ba cũng không gọi, đây là phản thiên!" "Đứa nhỏ có thể trở về ở, đây là chuyện tốt, hiện tại cũng không còn sớm, có chuyện gì ngày mai nói sau." Thẩm Dung vội vàng làm điều giải, vài câu nói nhẹ nhàng khiến lửa giận của Lam Yến Hào dần dần lắng xuống. Lam Dật Thần bên cạnh, còn nhìn chằm chằm phương hướng cầu thang ngẩn người, ánh mắt lúc sáng lúc tối lóe lên bất định, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Lam Kiều Kiều đem biểu tình biến hóa của hai cha con nhìn thấy trong mắt, mím môi. Lam Cận phát hiện bài trí phòng vẫn giống như ba năm trước, không có biến hóa quá lớn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tắm rửa đi ra, nghĩ đến vết thương của Lam Dật Thần, liền tìm ra một hộp thuốc mỡ người ngoài dùng qua, trước tiên đặt chỗ mũi ngửi ngửi, coi như thuần khiết tự nhiên, chính là hiệu quả hẳn là bình thường. Xem ra hôm nào đó cô phải tự mình pha chế mấy lọ thuốc mỡ trị thương té ngã mới được, hiệu quả bảo quản một cấp bổng, còn có thể làm đẹp dưỡng nhan. Gõ cửa phòng Lam Dật Thần cách vách, trực tiếp đứng ở cửa, đem thuốc mỡ ném cho cậu. Rõ ràng cô đối với em trai này rất quan tâm, trên mặt lại không có biểu tình gì, "Trước tiên bôi một chút. ” Vừa dứt lời, cũng không đợi trả lời, trở tay liền đóng cửa phòng lại, trở về phòng mình. Lam Dật Thần vẻ mặt có chút hoảng hốt, sững sờ một hồi lâu, lập tức "Chậc" một tiếng. Cầm lấy hộp thuốc mỡ kia nhìn thoáng qua, đã bị cậu tiện tay ném sang một bên. Cậu ta lựa chọn dùng thuốc mỡ của Lam Kiều Kiều vừa mới nhận được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]