Chương trước
Chương sau
Trước khi trận đấu thứ hai bắt đầu, Lăng Sơ Dật và Trần Úy rất lo lại bị nhét thức ăn chó.
Nhưng mà, sau khi trận đấu thật sự bắt đầu, Mạc Thần chỉ huy bình thường, Văn Khê phối hợp bình thường, giữa hai người cũng không có trao đổi dư thừa.
Tuy Mạc Thần trong trận đấu này thường nói nhất chính là "Văn Khê với tôi", nhưng quả thật chỉ có Văn Khê mới có thể hoàn toàn theo kịp tiết tấu tấn công của hắn, nếu bởi vì cái này mà nói hắn rải thức ăn chó, cũng thật sự quá ấm ức hắn.
Trận đấu 4vs4 thứ hai, không nghi ngờ gì, một chiến thắng nữa giành cho CLM.
Tổng số điểm mà bọn họ nhận được hiện tại cao hơn vị trí thứ hai gần gấp đôi, vị trí quán quân không hề e ngại.
Sau khi trận đấu kết thúc, không biết vì cái gì, Lăng Sơ Dật và Trần Úy đều cảm thấy buồn bã như mất mát, có loại cảm giác "Rõ ràng kết thúc trò chơi, nhưng không có quá trình quan trọng".
Khi rời khỏi sân thi đấu, họ nhìn lên, thấy sự hoang mang trong mắt nhau, quyết định đến trò chuyện.
Lăng Sơ Dật: "Tại sao họ lại không rải thức ăn chó?"
Trần Úy: "Đúng! Là như vậy! Điều tôi thấy kỳ lạ là cái này! Rải thức ăn chó cả trận đấu, đến trận thứ hai lại không rải, hại tôi đến bây giờ cũng không yên lòng!"
Khi bọn họ không hề đề phòng thì nhét thức ăn chó làm cho nghi ngờ cuộc sống.
Nhưng khi bọn họ chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị nghênh đón tập kích thức ăn chó, đột nhiên lại không có thức ăn chó.
Loại cảm giác buồn bã như mất gì đó này, giống như chuẩn bị ăn mì ăn liền, có đầy đủ nhưng lại phát hiện không có nước nóng, rất đau xót đó!
"Thật sự tôi không hiểu." Lăng Sơ Dật không giải thích được, "Muốn nói đội trưởng không bình thường với Văn Khê đi, đúng thật sự là không bình thường, nhưng lấy loại 'không bình thường' này lý giải thành 'yêu tài năng' thì hình như cũng không có tật xấu gì?"
Bởi vì yêu tài năng, cho nên đặc biệt quan tâm.
Bởi vì thương tài năng, cho nên cưng chiều có thừa.
"Rải thức ăn chó" ván đầu tiên, là để giảm bớt cảm xúc căng thẳng của Văn Khê thông qua đối thoại, để cậu phát huy tốt hơn. Ván hai không rải, là bởi vì biết Văn Khê thích nghi với tiết tấu trận đấu, không cần phải tiến hành đối thoại dư thừa nữa.
—— Lý giải như vậy hình như cũng quả thật không có tật xấu gì.
Nghe Lăng Sơ Dật nói như vậy, Trần Úy cũng có chút nghi ngờ phán đoán của mình.
Vốn hắn kiên định tin tưởng chắc chắn đội trưởng là có ý với Văn Khê, nhưng hiện tại, hắn không xác định loại "thú vị" này rốt cuộc là "thú vị" theo nghĩa nào.
Là "thích" hay "tình yêu tài năng"?
Cũng không thể chỉ đơn thuần là thưởng thức đi.
Hắn đang phân vân có nên tắt mic để hai người họ dễ nói hơn một chút, xem rốt cuộc họ nghĩ như thế nào.
Nhưng mà, sau khi hắn với Lăng Sơ Dật đi vệ sinh xong về thì phát hiện không thấy đội trưởng với Văn Khê đâu!
"Hả? Đội trưởng đâu? Còn có Văn Khê, họ đâu rồi?" Trần Úy tìm khắp nơi không thấy người, chỉ có thể hỏi Trần Tiêu.
Trần Tiêu nhún vai: "Bọn họ đi hẹn hò."
Trần Úy: ???
Lam Ngạn ở một bên nhìn thấy phản ứng của Trần Úy, không nhịn được cười, sau đó nói: "Đừng nghe hắn nói bậy, Mạc Thần dẫn Văn Khê đi dạo khắp nơi. Hai ngày này nói là đến thi đấu, kỳ thật chính là đi chơi, dù sao cũng không có cách nào huấn luyện, không bằng chơi buông thả, chúng ta cũng có thể đi dạo."
Trần Úy bĩu môi: "Rõ ràng có thể cùng nhau đi dạo, nhất định cứ phải thế giới hai người..."
Lăng Sơ Dật cũng nâng tay sờ cằm trầm tư: "Đột nhiên lại cảm thấy bọn họ là thật."
Lam Ngạn bất đắc dĩ sờ đầu Lăng Sơ Dật, rồi lại vỗ lưng Trần Úy: "Được rồi, đi thôi."
Động tác của hắn rất dịu dàng, vốn Lăng Sơ Dật ghét bị sờ đầu, nhưng bị hắn sờ thì một chút cũng không phản cảm, ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng.
Trần Úy còn có chút không cam lòng, mệt hắn cứ nghĩ kỹ phải làm sao để đội trưởng nói chuyện với Văn Khê... Nhưng mà nghĩ dù sao cũng ở một câu lạc bộ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, sớm hỏi muộn hỏi cũng giống nhau.
Vì vậy, hắn đã hân hoan đi mua sắm với tất cả mọi người.
Bên kia, Mạc Thần với Văn Khê sánh vai đi trên đường, đi ngang qua rất nhiều cửa hàng nhỏ, chỉ cần là tầm mắt Văn Khê dừng lại hơn hai giây, Mạc Thần đều sẽ hỏi cậu: "Vào xem một chút?"
Có một số chỗ Văn Khê chỉ muốn nhìn vài lần, nên nói "Không cần", có chỗ thật sự cảm thấy hứng thú, không kiềm chế được sự tò mò của mình thì sẽ đi vào dạo một vòng, Mạc Thần cũng đi dạo với cậu.
Văn Khê rất ít khi đi dạo không mục đích như vậy, vẫn là dưới tình huống có người đi cùng, làm cho cậu cảm thấy có chút không quen, nhưng lại không hiểu sao có chút hưởng thụ.
Cậu muốn nói chuyện nhiều hơn với Mạc Thần, nhưng lại không biết nói gì, nên thuận miệng hỏi một câu: "Sao không dẫn đồng đội với huấn luyện viên đi dạo cùng?"
"Chưa chắc bọn họ đã có kiên nhẫn này." Mạc Thần đáp lại.
Văn Khê: "Cậu chưa hỏi họ mà?"
Mạc Thần: "Không hỏi cũng biết."
Văn Khê suy nghĩ một chút, cũng đúng, Mạc Thần quen biết những người kia so với quen biết cậu lâu hơn nhiều, khẳng định rất hiểu họ.
—— Không biết lúc này những người kia đang đi dạo trên một con phố khác.
"Có gì muốn mua hả?" Mạc Thần bỗng nhiên hỏi.
Văn Khê nhìn khắp nơi, không trả lời.
Cậu bước vào một cửa hàng khăn quàng cổ, một cửa hàng rất nhỏ, trưng bày tất cả các loại khăn quàng cổ.
Một nữ nhân viên bán hàng đang cho khách xem một chiếc khăn quàng cổ, chiếc khăn tưởng như bình thường tung bay trên tay cô, lúc biến thành khăn choàng, lúc biến thành mũ trùm đầu, lúc rộng lúc hẹp, giống như một trò đùa.
Văn Khê không khỏi ngây người, lần đầu tiên biết khăn quàng cổ có nhiều trò như vậy.
Còn chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên cổ ngứa ngáy, làm cho cậu theo bản năng rụt lại một chút.
Theo bản năng quay đầu, chỉ thấy hai tay Mạc Thần đang cầm một cái khăn quàng cổ, đeo lên cổ cậu.
Văn Khê sửng sốt một chút, phát hiện chiếc khăn quàng cổ Mạc Thần đeo trên cổ cậu, chính là cái mà nhân viên cửa hàng đang trưng bày, nhưng hiển nhiên hắn không hiểu nhân viên bán hàng kia quấn như thế nào, thế cho nên khăn quàng cổ trên tay hắn trở nên vô cùng rộng rãi, che khuất tầm mắt Văn Khê, khiến cậu chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.
Văn Khê cứ như vậy sững sờ nhìn Mạc Thần, Mạc Thần cũng sửng sốt một chút, sau đó không khỏi bật cười: "Chờ một chút, tôi giúp anh điều chỉnh."
Hắn nói tiếp, buông tay, tùy ý để hai đầu khăn quàng cổ rơi xuống trước ngực Văn Khê, choàng lên cổ cậu, sau đó động tác bắt đầu nhẹ nhàng giúp cậu điều chỉnh.
Vừa vặn lúc này, nữ nhân viên bán hàng phô bày khăn quàng cổ xong, nhìn về phía hai người, nhìn thấy một màn này đột nhiên ngây ngốc.
Hẳn là cô nên tiến lên dạy hai người nên choàng như thế nào, nhưng lúc này lại có chút không đành lòng phá hỏng bầu không khí giữa hai người.
Tầm mắt Mạc Thần chăm chú dừng trên khăn quàng cổ của Văn Khê, tầm mắt Văn Khê lại rơi vào trên mặt Mạc Thần, trong lúc vô tình trở nên có chút mê ly.
Người trước nghiêm túc quá mức, người sau ngẩn ngơ đến quá đáng.
Nữ nhân viên cửa hàng tự giác lùi về phía sau một bước, sợ quấy rầy hai người. Khi đeo khăn quàng cổ cho các khách hàng khác, gần như theo bản năng phải nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, Mạc Thần nhanh chóng lựa chọn buông tha: "Thật khó, hơn nữa quá lớn, đổi một cái khác vậy."
Văn Khê phục hồi tinh thần, cười một tiếng: "Ừ, đổi cái khác đi."
Vốn Văn Khê không có ý định mua khăn quàng cổ, dù sao nhiệt độ cũng không lạnh đến mức cần đeo khăn quàng.
Nhưng không biết vì cái gì, bị Mạc Thần giày vò như vậy, cậu không hiểu sao lại mua khăn quàng cổ, cuối cùng còn là tiền Mạc Thần trả.
Khăn quàng cổ lông xù quấn quanh cổ Văn Khê, làm cho cậu thoạt nhìn càng giống một loại động vật nhỏ nào đó, làm cho Mạc Thần cười ra tiếng, sau đó đưa tay sờ sờ khăn quàng cổ của Văn Khê, ảo giác như mình đang sờ soạng lông cậu.
Văn Khê ngẩng mặt tỏ vẻ kháng cự, nhưng thật ra cũng không phản cảm Mạc Thần sờ lông cậu... À, là chạm vào khăn quàng cổ của mình.
Cậu cảm thấy Mạc Thần tốt đến quá đáng với mình, cho nên, trên đường trở về khách sạn, cậu suy nghĩ trái phải, vẫn nhịn không được hỏi một câu: "Cậu đối xử tốt với tôi, chỉ là bởi vì tôi chơi game tốt hả?"
Mạc Thần sửng sốt một chút, không trả lời ngay.

Lúc Văn Khê hỏi vấn đề này không suy nghĩ nhiều, sau khi thực tế hỏi ra thì cậu thử đoán câu trả lời của Mạc Thần, đột nhiên trở nên có chút khẩn trương.
Nếu Mạc Thần trả lời "Ừ", nhất định cậu sẽ mất mát... Nhưng nếu Mạc Thần trả lời "Không phải" thì sao? Cậu nên phản ứng như thế nào?
Nhưng cuối cùng câu trả lời của Mạc Thần vẫn nằm ngoài dự liệu của Văn Khê.
"Vì nhiều lý do khác nhau, tôi không thể nói rõ." hắn nói.
Văn Khê chớp chớp mắt, tò mò đến tột cùng có lý do gì, lại không biết nên hỏi như thế nào. Dù sao bản thân Mạc Thần cũng không nói rõ...
Cuối cùng, cậu hỏi câu này không khác gì không hỏi. Thế nhưng biết Mạc Thần không chỉ là bởi vì sau khi cậu chơi game tốt mà như vậy, Văn Khê vẫn có chút vui vẻ.
Khi hai người trở về khách sạn, phát hiện mọi người đang bàn bạc trong sảnh lớn.
Quản lý Liễu Vĩ Triết giúp họ đặt phòng là kiểu một tầng nhà lớn bao gồm sáu phòng, vừa có không gian riêng tư lại có không gian tập thể, bất kể là nói chuyện hay họp đều rất thuận tiện.
"Mọi người đang nói gì thế?" Mạc Thần vừa nhìn tư thế này của mọi người, đã đoán được họ không phải đơn thuần nói chuyện phiếm, cho nên đi qua hỏi một chút.
Mọi người liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó chuyển tầm mắt về phía Lam Ngạn, ý bảo hắn tự nói.
Lam Ngạn sửng sốt một chút, bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó lấy hết dũng khí nhìn Mạc Thần nói: "Ngày mai thi đấu đơn, cậu thay tôi lên đi."
Mạc Thần bình tĩnh nhìn hắn, trên mặt không thấy ngoài ý muốn, như là đã sớm có dự liệu: "Chuẩn bị chuyển nhượng?"
"Quả nhiên không giấu được cậu." Lam Ngạn khẽ cười nói, "Tôi đã quyết định, cũng đã liên lạc với bên kia." Dừng một chút, hắn lại thở dài, "Nhưng mà, nghĩ đến thật sự phải rời khỏi CLM, tâm trạng còn rất phức tạp, cần thời gian điều chỉnh, sợ ảnh hưởng đến phát huy trận đấu ngày mai..."
"Được, tôi biết rồi." Mạc Thần cắt đứt hắn, bình tĩnh nói, "Ngày mai tôi thay cậu lên thi đấu."
Lam Ngạn im lặng một lát: "Cậu không hỏi tôi sẽ đi chiến đội nào hả?"
"Không cần." Mạc Thần đáp lại, "Chờ gặp trên sân là biết."
"Ừ." Lam Ngạn nói xong, không khỏi bật cười.
Mạc Thần luôn như vậy, lúc không nên lý trí cũng lý trí như vậy.
Không, có lẽ hắn quá cảm tính.
Hắn thật sự hy vọng Mạc Thần hỏi mình sẽ đi chiến đội nào sao? Không phải, hắn chỉ là muốn nhìn thấy bộ dáng Mạc Thần quan tâm mình mà thôi.
Nhưng hắn biết rõ, Mạc Thần lại quan tâm một người, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt.
Nghĩ như vậy, Lam Ngạn nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên người Văn Khê một lát, nhìn khăn quàng cổ trên cổ cậu đến ngẩn người.
Xem ra, Văn Khê đối với Mạc Thần mà nói, thật sự rất đặc thù.
Kế tiếp, Lam Ngạn lại thương lượng một chút chuyện hủy hợp đồng với CLM cùng Mạc Thần, Văn Khê rất ngoan ngoãn ngồi ở một bên, không nói một lời.
Thẳng đến khi Trần Úy cầm một ly nước ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa ly cho cậu.
"À, cảm ơn." Văn Khê sững sờ nhận nước, nghiêng đầu nhìn Trần Úy một cái.
"Cậu đừng nghĩ nhiều." Trần Úy cười cười với cậu, "Chuyển nhượng cũng được giải nghệ cũng được, đối với tuyển thủ mà nói đều là rất bình thường... Phải Không? Chiếc khăn này có phải là chiếc khăn đội trưởng mua cho cậu không?"
Lời của hắn nhảy quá nhanh quá xa, Văn Khê suýt nữa không kịp phản ứng: "... Ừ"
Nói chính xác, là cậu muốn mua, Mạc Thần tranh thủ trả tiền... Nhưng mà nếu là Mạc Thần trả tiền thì chẳng khác nào là Mạc Thần giúp cậu mua cả.
Văn Khê nghĩ lại một chút, lúc cậu và Mạc Thần ở cùng một chỗ, hình như đều là Mạc Thần tiêu tiền, cậu không tiêu nửa xu.
Trần Úy "chậc chậc" hai tiếng: "Đội trưởng đối với cậu không tệ nha~"
"Ừm." Văn Khê không phủ nhận, bởi vì đó là sự thật.
Trần Úy: "Cho nên, nếu đội trưởng và mẹ cậu đồng thời rơi xuống nước, cậu cứu ai trước?"
Văn Khê: ???
Chờ đã, tại sao vấn đề ê răng này đột nhiên xuất hiện vào thời điểm này?! Như vậy bất ngờ không kịp đề phòng!
Nói thì nói, Văn Khê vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút vấn đề này, kết quả phát hiện mình không có cách trả lời?
Trần Úy thấy cậu im lặng, kết luận tại chỗ: "Cậu do dự! Điều đó có nghĩa là đội trưởng cũng quan trọng như mẹ cậu trong trái tim cậu! Đây có thể tính là bền vững không!"
"Không phải..." Văn Khê cảm thấy kết luận này của hắn quá cẩu thả, "Đều là mạng người mà, đương nhiên phải cứu..."
Trần Úy: "Vậy tôi và mẹ cậu rơi xuống nước, cậu cứu ai trước?"
Văn Khê: "Mẹ tôi."
Trần Úy: "Đội trưởng với tôi rơi xuống nước?"
Văn Khê: "Đội trưởng."
Trần Úy: "Đội trưởng và mẹ cậu đồng thời rơi xuống nước?"
Văn Khê: "..."
Trong thực tế, khi hai người nói một nửa, những người khác đã chú ý đến cuộc trò chuyện của họ.
Ngoại trừ Lam Ngạn và Mạc Thần còn đang nói về "chính sự", Lăng Sơ Dật và Trần Tiêu đều chuyển tầm mắt về phía bọn họ.
Sau đó, khi Trần Úy hỏi ra vấn đề kia, giọng Mạc Thần ngừng —— Ánh mắt còn nhìn Lam Ngạn, nhưng lỗ tai thì sớm không biết dựng thẳng đi đâu rồi.
Nói cách khác, cuối cùng Trần Uý hỏi ba câu liên tiếp, cùng với câu trả lời và phản ứng của Văn Khê, mọi người bao gồm cả Mạc Thần toàn bộ đều mắt thấy tai nghe.
Mạc Thần bật cười tại chỗ, Trần Úy thì dùng ánh mắt "Được rồi, cậu đừng giãy giụa nữa" nhìn Văn Khê.
Mặt Văn Khê lập tức đỏ lên —— Quả nhiên đeo khăn quàng cổ ở trong phòng có chút nóng...
Cậu lấy tay móc khăn quàng cổ, không trả lời được vấn đề vừa rồi của Trần Úy, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy.
Cậu cũng sẽ không bởi vì một vấn đề mà đột nhiên nhận ra mình thích Mạc Thần, bởi vì cảm nhận của mình là rõ ràng nhất —— Dù không có vấn đề này thì Văn Khê cũng sớm nhận ra được tình cảm của cậu với Mạc Thần không giống với người khác.
Cậu thưởng thức Mạc Thần, tín nhiệm Mạc Thần, thậm chí có chút ỷ lại vào Mạc Thần.
Phóng mắt nhìn toàn bộ CLM, lúc cậu và Mạc Thần ở chung là vui vẻ nhất cũng thả lỏng nhất, hận không thể cả ngày dính lấy Mạc Thần —— Những thứ này, cậu đều nhận ra được.
Cậu chỉ là không biết nên biểu đạt như thế nào, và lúc nào biểu đạt mà thôi, thậm chí còn không biết có nên biểu đạt hay không.
Mà Trần Úy, hình như cho cậu cơ hội?
Văn Khê thăm dò quay đầu nhìn về phía Mạc Thần, chỉ thấy tuy hắn không nhìn mình, nhưng khóe môi cũng giương lên.
Không biết vì sao, nhìn hắn cười, Văn Khê cũng nhịn không được muốn cười, nên cũng cong khóe môi dưới. Sau đó quay đầu lại nhìn Trần Úy, cố ý hỏi ngược lại một câu: "Vậy tôi và đội trưởng đồng thời rơi xuống nước, cậu cứu ai trước?"
Trần Úy: "..."
Rồi xong.
Đội trưởng và vợ của đội trưởng rơi xuống nước cùng một lúc, hắn nên cứu ai trước?
Sao không dứt khoát hỏi hắn có lá gan không cứu ai đi?!
Trần Úy và Văn Khê nhìn nhau một lát, trong ánh mắt tuyệt vọng dần dần hiện ra hiểu rõ —— Thì ra Văn Khê là người như vậy.
Tưởng là một con cừu nhỏ, tuyệt đối không nghĩ tới dưới da cũng ẩn giấu một con sói!
Cũng đúng, một con sói cao quý lãnh diễm như đội trưởng, làm sao có thể coi trọng các loài khác...

Văn Khê xinh đẹp lật kèo, thấy ổn liền thu lại, đứng dậy từ sofa: "Hai người tiếp tục nói chuyện đi, tôi hơi mệt nên đi ngủ chút đã."
Lời này của cậu là nhìn Trần Úy nói, nhưng không đợi Trần Úy đáp lại, Mạc Thần đã dẫn đầu đáp lại một câu: "Được, đi ngủ đi, cơm chiều gọi anh."
"Ừ." Văn Khê nhìn về phía Mạc Thần, nở nụ cười, sau đó thật sự trở về phòng.
Trần Úy không cần trả lời câu hỏi kia đã tránh được một kiếp, lại bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét một chiếc thức ăn chó, tâm trạng phức tạp.
Lăng Sơ Dật ngồi xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: "Vấn đề này của anh không tệ, có muốn đi hỏi đội trưởng một chút hay không?"
Trần Úy trợn trắng mắt: "Cậu có gan cậu lên."
Dù sao hắn cũng không dám.
Trước bữa tối, Lam Ngạn và Mạc Thần thỏa thuận rõ mọi chuyện.
Lúc chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm tối, Mạc Thần vào phòng Văn Khê nhìn, thấy cậu thật sự ngủ thiếp đi thì không đành lòng đánh thức cậu, mà là ăn tối với mọi người ở bên ngoài xong, giúp cậu cầm một phần về.
Buổi tối tắm rửa, Mạc Thần cũng bảo Văn Khê tắm trước.
Phòng của hai người bọn họ cách nhau một phòng tắm, nên phòng tắm thông nhau.
Cũng may trước khi hai người sử dụng phòng tắm, đều rất cẩn thận nghiên cứu bố cục tổng thể của hai phòng một vệ sinh này, lúc dùng đều khóa hết cửa, cũng không náo loạn ra cái gì xấu hổ.
Bên kia thì hoàn toàn không phải như vậy.
"Cái ĐM! Làm tôi giật mình!"
"ĐM! Cậu làm tôi giật mình!"
Đây là giọng của Lăng Sơ Dật và Trần Úy, hiển nhiên là lúc một người đang dùng phòng tắm, người kia không biết, từ bên kia mở cửa ra, hai bên cùng sợ.
Đều là nam, cho nên mặt này cũng không quá chú ý, hơn nữa chỉ lúng túng một chút như vậy, sẽ không thật sự để ở trong lòng, cho nên... Như não cá vàng.
Sau một vài phút:
"Ối quỷ!"
"Quỷ em cậu!"
"Sao lại là anh!"
Văn Khê tắm xong nằm trên giường chơi điện thoại thiếu chút nữa bị giọng hai người cười chết.
Cup Băng Kích tổng cộng chỉ có hai ngày, quá trình thi ngày hôm sau giống hôm trước, cũng là buổi sáng hai trận 1vs1, buổi chiều hai trận 4vs4.
Chỉ có điều, buổi thi đấu 1vs1 sáng hôm sau, chiến đội CLM đã thay người!
Khi biết Mac sẽ chơi 1vs1, hầu như tất cả các tuyển thủ tham gia 1vs1 đều giật mình.
Trái tim: Họ đến để tận hưởng game, không phải để bị ngược đãi thành tự kỷ!
Tựa như biết bọn họ đang suy nghĩ gì, bình luận viên Tiểu Bố không nhịn được nói: "Các chiến đội khác đều là tuyển thủ tương đối mạnh trong giai đoạn trước, điểm tích lũy ổn định rồi lại nhường cơ hội cho người mới, đến CLM thì ngược lại hả? Lúc đầu không để cho Mac lên, bây giờ tổng điểm tích lũy nhiều hơn các chiến đội khác, thì lại để cho cậu ấy lên!]
[Ha ha ha, đúng là rất thần kỳ!] Khê Mị đáp lại, [Nhưng có chút tò mò Mac và Wency ai là người mạnh hơn!]
Thật ra cô muốn xem Văn Khê ngược đãi Mac!
Nhưng lời này lại nhắc nhở Tiểu Bố: "Không chừng là Mac sau khi xem trận đấu của Wency ngứa tay, muốn so tài với cậu ấy?] Dừng một chút, [Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, số một thiện xạ với sát thủ cung tên cùng trận, trận đấu kế tiếp nhất định sẽ trở nên rất đặc sắc! Chúng ta hãy cùng chờ xem!]
Theo những lời này của hắn, tiếng hoan hô của khán giả liên tiếp vang lên, hiển nhiên đều rất tò mò Mạc Thần với Văn Khê ai mạnh ai yếu.
Nếu như nói, ngày hôm qua đến xem trận phần lớn vẫn là fan E-Sports, như vậy hôm nay, hơn một nửa đều là fan CLM, cho nên, khi bình luận viên nhắc tới CLM, phản ứng của khán giả tại hiện trường so với hôm qua nhiệt liệt hơn rất nhiều, làm cho Cup Băng Kích càng có bầu không khí thi đấu.
Trần Tiêu và Lam Ngạn ngồi dưới sân khấu, biết trận đấu hôm nay căn bản không có gì hồi hộp, nhưng vẫn rất chú ý đến hình ảnh trên màn hình lớn.
"A Thần sẽ không thả lỏng chứ?" Đột nhiên, Trần Tiêu cũng không quay đầu lại hỏi một câu như vậy, hắn rất lo trận đấu tiến hành đến cuối cùng, Mạc Thần bởi vì không đành lòng xuống tay với Văn Khê, thì lúc đó không biết khán giả sẽ nghĩ như thế nào.
Lam Ngạn im lặng một chút, đáp lại: "Nếu chỉ là thả lỏng thì tốt rồi..."
Trần Tiêu: "Hả?"
Trong lúc hai người đang nói chuyện, trận đấu bắt đầu. Mọi người lên máy bay.
Văn Khê vẫn như thường lệ, trước tiên mở bản đồ ra nhìn, phát hiện khu vực thứ hai máy bay đi qua chính là khu đô thị, lập tức quyết định muốn nhảy chỗ đó.
Cậu đoán có thể Mạc Thần cũng sẽ nhảy chỗ đó, nhưng không biết vì cái gì, nghĩ đến có thể sẽ gặp phải Mạc Thần, Văn Khê chẳng những một chút cũng không khẩn trương, ngược lại có chút chờ mong.
Rất nhanh, máy bay tiến vào bầu trời thành phố, Văn Khê quyết đoán ấn phím F, để mình nhảy xuống từ trên máy bay, sau đó nhanh chóng xoay góc nhìn —— Theo cậu nhảy xuống ước chừng có bốn đội, mười sáu người!
Cộng với một số người rải rác, nhảy thành phố ít nhất 20 người, chiếm một phần tư tổng số!
Sau khi Văn Khê mở dù, lại xoay góc nhìn. Cả bầu trời đầy những chiếc dù màu đen trông thật sự có chút ngoạn mục.
Cậu để cho mình đáp trên nóc một tòa nhà, sau khi đáp xuống đất thì lấy cung, một mũi tên bắn ra ngoài, vững vàng nổ đầu!
Trước khi trận đấu bắt đầu, các tuyển thủ sẽ đi vào bản đồ chuẩn bị. Trong bản đồ chuẩn bị, người chơi không mất máu, nhưng có thể tấn công.
Mỗi lần Văn Khê đều chuẩn bị các loại đồ vật, điều chỉnh cảm giác tay đến mức tốt nhất.
Vì vậy, sau khi trận đấu bắt đầu, hầu như cậu không bắn lệch.
Thấy cậu đáp xuống đất trước, một số tuyển thủ trôi nổi gần cậu đều không khỏi run rẩy.
Nhưng Văn Khê sẽ không vì vậy mà nương tay với bọn họ!
[Hệ thống] Bạn đã hạ gục XG-Turbo bằng cung.
Người chơi cấp chuyên nghiệp đều có trang bị đầy đủ, có đầu cấp ba, muốn một mũi tên mất mạng thật đúng là có chút khó khăn.
Sau khi Văn Khê bắn ra một mũi tên kia, vội vàng chuyển vũ khí sang súng bắn tỉa, muốn kết liễu một phát vào đầu người nọ, kết quả lúc nổ súng, phát hiện xuất hiện một tiếng súng chồng lên nhau, gần như chỉ nhanh hơn tiếng súng của cậu 0,1 giây.
[Hệ thống] CLM-Mac đã gϊếŧ XG-Turbo bằng súng bắn tỉa.
Là Mạc Thần!
Trong nháy mắt nhìn thấy ID này, máu của Văn Khê sôi trào, không xác định là bởi vì gặp đội trưởng mà mừng rỡ, hay là bởi vì đầu người bị cướp mà dấy lên ý chí chiến đấu.
Cậu quyết định thay đổi mục tiêu của mình để bắn tỉa.
[CLM-Wency đã gϊếŧ XG-DDW bằng súng bắn tỉa]
[CLM-Mac đã gϊếŧ FFF-hana bằng súng bắn tỉa]
[CLM-Wency đã gϊếŧ FFF-nola bằng cung]
Trò chơi vừa mới bắt đầu chưa đầy 10 phút, số người hiển thị ở góc trên bên phải màn hình bắt đầu nhanh chóng giảm bớt, nhắc nhở gϊếŧ chết được ID của hai người điên cuồng quét màn hình, tựa như đang tranh đoạt cái gì đó.
Trần Tiêu: "Khụ, tôi thu lời A Thần sẽ thả lỏng."
Lam Ngạn: "Không, cậu không sai, đúng thật A Thần có khả năng thả lỏng, nhưng hắn thả lỏng, cũng chỉ thả lỏng với một mình Văn Khê."
Để xem vòng chung kết này, hai người sẽ bắn nhau như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.