Lúc này, Mạc Dịch Thần nhìn theo ánh mắt của Tần Âm rồi nhìn xuống chiếc khăn quàng quanh cổ anh
Vẻ mặt cứng đờ, anh lạnh lùng chạm vào chiếc khăn mềm mại, liếc nhìn Chu Phúc một cách khó chịu.
Chu Phúc lập tức hiểu ra: "Phu nhân, trời trở lạnh rồi, tôi xin Mạc tổng đeo khăn quàng cổ để giữ gìn sức khỏe"
"Mạc tổng cũng rất thích"
Mạc Dịch Thần cau mày, đôi mắt u ám của anh rơi vào bóng dáng cứng đờ của Chu Phúc
Anh không khỏi nghiến răng nghiến lợi: câu cuối cùng không cần phải thêm vào.
"..." Chu Phúc cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm, ngồi thẳng người: Hả? Mạc tổng không hài lòng sao?
Tần Âm cười toe toét, hiểu ý gật đầu: "Ừ, chiếc khăn này có thể giữ ấm cho anh Mạc"
Cô không muốn vạch trần người đàn ông kiêu ngạo này.
Nhưng Tần Âm trong lòng nhịn không được có chút cảm động
Cô rất rõ ràng về thói quen sinh hoạt của Mạc Dịch Thần, anh không bao giờ dùng đồ người khác đã dùng, ngoại trừ cô.
Có thể nhận chiếc khăn quàng cổ cô từng thêu cho anh năm, anh quả nhiên là hạ thấp tiêu chuẩn của chính mình...
Vậy thì tốt rồi.
Cô muốn từng bước chiếm lấy anh, để trái tim anh một lần nữa thuộc về cô.
——
"Cửu hành kim dày" là phần cuối của bữa tiệc.
Mạc Dịch Thần chụp một bức ảnh với 100 triệu, ngay sau đó ban tổ chức đã gửi bộ kim bạc này cho Mạc Dịch Thần.
Mạc Dịch Thần ném vào lòng bàn tay của Tần Âm: "Cất đi."
"Cho em."
Tần Âm vừa bắt lấy nó, chuẩn bị ngước mắt lên mỉm cười cảm ơn.
Đột nhiên một tay trực tiếp chộp lấy túi châm cứu trong tay cô.
"Tần Âm, em gái của mày thích những kim bạc này, mày đưa cho Đường Đường đi"
Tần Âm đã hàng ngàn lần nghe thấy giọng nói cùng lời nói quen thuộc này.
Không cần ngó nghiêng cũng biết ai lấy túi châm cứu.
Mẹ cô- Thái Tư Nghiên.
Thái Tư Nghiên ăn mặc đoan trang, cổ đeo chuỗi ngọc trai, lộ ra dáng vẻ yêu kiều sang trọng.
Ban đầu bà không đến bữa tiệc, nhưng Quân Đường Nguyệt nói cho bà biết, Tần Âm không chỉ đánh Tống Thanh Như mà còn đánh anh ba.
Khi bà đến sảnh tiệc, bà tận mắt nhìn thấy Quân Minh và Quân Thiên đang tranh cãi về Tần Âm, còn kéo Quân Đường Nguyệt vào tình thế bị hiểu lầm.
Có chuyện gì với Đường Đường?
Đường Đường chỉ đơn giản là thích đôi kim bạc do Hạ Đình làm.
Hiện tại Tần Âm đã có
Cô là chị, cho Đường Đường cũng không sao.
Cho nên khi bà nhìn thấy Tần Âm lấy túi châm cứu, bà lập tức giật lấy, thái độ vẫn như trước.
Quân Đường Nguyệt vội vàng tiến lên, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa lo lắng: “Mẹ, anh rể đưa cho chị, con làm sao lấy được?”
Nhưng đôi mắt thanh tú của cô ta lại không khỏi rơi vào trên mặt Mạc Dịch Thần.
Cô ta phát hiện vẻ ngoài của Mạc Dịch Thần có thể so sánh với một vị thần.
Chỉ là một vết sẹo kéo dài từ xương mày xuống quai hàm, phá hỏng vẻ ngoài nhưng lại mang một cảm giác bí ẩn lạ lùng.
Nguy hiểm, nhưng quyến rũ.
Quân Đường Nguyệt bị phân tâm trong giây lát, anh là Mạc Dịch Thần sao?
Người đàn ông mà đáng lẽ cô ta phải kết hôn.
Anh thực sự vì Tần Âm mà đã chi 100 triệu..
Nếu cô ta mới là người kết hôn.
Chẳng phải số tiền này là của cô ta sao?
"Các người là chị em, cái này đương nhiên cũng là của con"
“Con tự lấy đồ của mình, đó là chuyện hiển nhiên mà thôi”
Mẹ Quân cau mày, nhẹ nhàng đặt túi châm cứu vào lòng bàn tay của Quân Đường Nguyệt.
Bà yêu cầu mình phải dành tình yêu thương cho cả hai cô con gái như nhau.
Nhưng dù sao Đường Đường ít tuổi hơn, còn có hơn mười năm giao tình, lại càng ốm yếu cần mẹ thường xuyên chăm sóc.
Bà đảo mắt, bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng xa cách của Tần Âm. Tức giận nói: "Tần Âm, ngoại trừ gây phiền toái cho Quân gia , mày còn muốn làm cái gì?"
"Bất kể là chuyện gì, quay về quỳ ở tổ đường chép kinh mười ngày!"
Bà tiến lên một bước, chuẩn bị kéo Tần Âm về nhà.
Nơi này là bữa tiệc của Tống gia, Tống Đình Huân, cha của Tống Thanh Như, bà vội vàng chạy đến để chất vấn cô
Vết thương của Tống Thanh Như không nghiêm trọng lắm, nhưng lại chảy máu nên được đưa vào xe cứu thương. Quân Minh bị thương nhẹ, ở lại sau khi băng bó đơn giản.
Tống Đình Huân vội vàng chạy tới, đối với Quân gia căm hận nói: "Ta nghe nói Như Như của ta bị Quân gia các ngươi đả thương?"
Quân Minh cùng Quân Thiên sắc mặt khó coi, nhưng vẫn là gật đầu: "Là bởi vì chúng ta không kỷ luật tốt .”
“Quân gia sẽ trả phí y tế.”
Quân Minh vẻ mặt lạnh lùng đứng ở phía trước nói. Quân Thiên theo sát phía sau, bao trùm hoàn toàn Thái Tư Nghiên, Quân Đường Nguyệt và Tần Âm. Mẹ Quân cũng im lặng
Quân Đường Nguyệt khẽ nức nở: “Chú Tống, cháu xin lỗi, cháu thay mặt chị gái xin lỗi Như Như, một mình cháu sẽ quỳ xuống chịu tội, chỉ mong chú đừng làm chị gái cháu khó xử... "
Cô ta đột ngột lên tiếng, ba người Quân gia không khỏi kinh ngạc nhìn
Nhưng nhìn thấy Quân Đường Nguyệt ôm lấy trái tim mình, dường như sợ hãi đến mức sắp ngất đi.
Sắc mặt mọi người đều buông lỏng xuống
Đường Đường từ nhỏ đã được bọn họ bảo vệ rất kỹ, cho nên cô ta không chịu được áp lực, không dám nói dối cũng là lẽ đương nhiên.
Thái Tư Nghiên vội vàng đỡ Quân Đường Nguyệt lên, trong mắt đầy đau khổ: "Đường Đường, con đừng lương thiện như vậy..."
"Tần Âm, hết thảy mọi việc đều là mày làm, sao phải bắt người khác chịu trách nhiệm? Mau cúi đầu trước chú Tống và nhận lỗi sai lầm của mày đi!"
Quân Minh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của Quân Đường Nguyệt, hắn cũng không hài lòng với hành động của Tần Âm:
"Tần Âm, ngoan ngoãn nhận lỗi đi!"
Hắn có thể bỏ qua việc Tần Âm đánh mình.
Nhưng hắn không thể bỏ qua việc cô hủy hoại danh tiếng của Quân gia ở bên ngoài.
Quân Thiên bối rối nhìn cảnh này, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần Âm, trái tim anh thắt lại. Lần này , anh dũng cảm đứng lên:
"Tiểu Âm không sai!"
" Tống Thanh Như khiêu khích Tần Âm trước. Đường Đường, anh muốn em nói sự thật!"
Quân Thiên hung hăng nhìn chằm chằm vào Quân Đường Nguyệt, yêu cầu cô ta trả lại sự trong sạch cho Tần Âm
Quân Đường Nguyệt kinh ngạc ngước mắt lên, hai mắt lập tức đỏ lên. Những lời của Quân Thiên hoàn toàn chọc giận Tống Đình Huân. Ông vừa nhìn thấy chiếc mũi "thấy xương" và bộ dạng bê bết máu của con gái mình, giờ đã vô cùng tức giận.
Ông ta dùng tay trái nhặt chiếc ghế bên cạnh rồi ném vào Quân Thiên một cách giận dữ: "Cô ta làm đúng sao? Như Như có lỗi gì?"
" Con gái ta mới 18 tuổi, còn là một đứa trẻ. Người lớn các người so đo làm gì?"
Quân Thiên né tránh kịp thời
Quân Đường Nguyệt đột nhiên lao về phía trước, bị chiếc ghế đập vào eo: "A!!"
Cô ta yếu ớt rơm rớm nước mắt: “Anh năm, em cũng rất đau lòng với những gì Như Như đã làm, nhưng em không có chọc tức chị ấy...”
Quân Thiên sững sờ, nhanh chóng đỡ Quân Đường Nguyệt dậy, ánh mắt phức tạp hơn bao giờ hết.
Đường Đường thực sự quá tốt, em ấy không hề xúi giục Thanh Như làm hại Tần Âm.
Anh run rẩy vội vàng ôm lấy Quân Đường Nguyệt: “Đường Đường, cố lên, anh năm lập tức đưa em đi bệnh viện!”
Nhưng Tống Đình Huân sai người chặn đường anh: "Nếu nhà các người không thừa nhận sai lầm, thì cũng đừng nghĩ tới việc đến bệnh viện."
“Anh năm, để em thay chị nhận sai lầm, thả em xuống, em quỳ…” Quân Đường Nguyệt yếu ớt nói.
Quân Minh không thể chịu đựng được nữa, giật Quân Đường Nguyệt khỏi vòng tay của Quân Thiên, đứng bên cạnh cô.
Thái Tư Nghiên bước tới tát Quân Thiên một cái thật mạnh: "Tao nghĩ mày ngu rồi!
"Mày xứng đáng làm anh trai ư?"
Quân Minh cũng thất vọng nói: "Tiểu Thiên, đúng là Tần Âm đã ra tay trước."
Làm đổ rượu đỏ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đánh người đổ máu mới là chuyện lớn.
Tần Âm đã sai
Cô phải thừa nhận sai lầm của mình
Khuôn mặt của Quân Thiên tái nhợt, anh nhìn Tần Âm một cách không thể chấp nhận được
Cô rõ ràng là thủ phạm, nhưng người bị thương lại là Đường Đường.
Giờ khắc này, Quân Thiên nghe thấy âm thanh thế giới quan của mình sụp đổ.
Anh thậm chí còn nghe thấy mình nói với giọng khàn khàn: "Tiểu Âm, xin lỗi đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]