*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
JASON KHÔNG CHẮC LÀ PHẢI HY VỌNG VÀO CÁI GÌ NỮA: bão hay là lửa.
Trong lúc đợi buổi diện kiến hàng ngày với chúa tể của Gió Nam, cậu cố quyết định xem nhân cách nào của các vị thần, La Mã hay là Hy Lạp, là tệ hơn. Nhưng sau năm ngày sống trong cung điện này thì cậu chỉ dám chắc một điều: cậu và thủy thủ đoàn xem chừng khó mà ra khỏi đây toàn mạng.
Cậu dựa vào lan can ban công. Không khí quá là nóng và khô đến nỗi nó hút cả độ ẩm ra khỏi phổi cậu. Trong một tuần vừa qua, da cậu đã đen sạm đi. Tóc cậu chuyển sang màu trắng như tơ ngô. Mỗi lần liếc qua gương, cậu đều giật mình về cái nhìn hoang dại và trống rỗng trong mắt mình, như thể cậu đã bị mù khi lang thang trong sa mạc.
Ba chục mét bên dưới, nước biển trong vịnh lấp lánh đối chọi lại với bãi biển cát đỏ hình trăng lưỡi liềm. Họ đang ở đâu đó trên bờ biển Bắc Phi. Hay đó là tất cả những gì mà các tinh linh gió bảo cậu.
Cung điện trải dài cả hai bên cậu – mái vòm đá ong và các đường hầm, ban công, các hàng cột và các căn phòng kiểu hang động tạc vào các vách đá sa thạch, tất cả đều được thiết kế để cho gió có thể thổi qua tạo ra càng kêu càng tốt. Tiếng đại phong cầm[1] bất tử gợi cậu nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-anh-hung-cua-dinh-olympus-tap-4-ngoi-nha-than-hades/3171597/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.