*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
THEO NHƯ LEO NHẬN XÉT, thì thời gian cậu ‘đụng chướng ngại vật’ còn lắm hơn cả thời gian cậu bay.
Nếu mà ở đây người ta trao huy chương ‘người đụng chướng ngại vật liên tục’ thì cậu phải được huy chương bạch kim.
Cậu định thần lại được trong khi đang rơi tự do xuyên các tầng mây. Cậu chỉ nhớ một cách mơ hồ về chuyện Khione trêu cậu câu gì đó ngay trước khi bắn cậu thẳng lên trời. Cậu chưa thực sự thấy cô ta, nhưng cậu không bao giờ quên được cái giọng của ả phù thủy tuyết đó. Cậu chịu không biết được rằng mình đã phải mất bao nhiêu lâu để lên đến đỉnh cao, nhưng chắc lúc đấy cậu đã ngất xỉu vì lạnh và thiếu oxy. Còn bây giờ thì cậu đang trên đường rơi xuống, hướng đến vụ va chạm lớn nhất trong đời.
Những đám mây rẽ ra chung quanh cậu. Cậu thấy biển cả lấp lánh xa xaa bên dưới. Không một dấu hiệu nào của chiếc Argo II. Không một dấu hiệu nào của bất cứ bờ biển nào, quen hay không quen, ngoại trừ hòn đảo tí tẹo phía chân trời.
Leo không có khả năng bay. Cậu có nhiều nhất là vài phút trước khi đụng mặt nước và dẹp lép như con tép.
Cậu quyết đinh rằng cậu không thích Khúc Trường Ca về Leo Valdez lại kết thúc như thế.
Cậu vẫn đang nắm cứng quả cầu Archimedes, chẳng ngạc nhiên gì cả. Bất tỉnh hay không, cậu cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-anh-hung-cua-dinh-olympus-tap-4-ngoi-nha-than-hades/3171580/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.