Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



BOB THỰC SỰ RẤT BIẾT XÀI CHỔI.

Hắn chém trước chém sau, giết hết con quỷ này đến con quỷ khác trong khi chú mèo Bob Nhỏ ngồi trên vai hắn, xù lông và rít lên chói tai.

Chỉ trong khoảnh khắc, bọn arai đều bị tiêu diệt. Hầu hết tan biến. Những con thông minh hơn thì bay tản đi vào bóng tối, ré lên đầy sợ hãi.

Percy muốn cảm tạ gã Titan, nhưng giọng nói cậu tắc nghẹn. Đôi chân mềm oặt. Còn tai thì nghe toàn những tiếng u u. Quá bức màn máu đỏ lòm, cậu nhìn thấy Annabeth cách đó vài mét, loạng choạng bước đi trong mù loà về phía bờ vực.

“Ư!” Percy rên lên.

Bob nhìn theo ánh nhìn của cậu. Hắn nhảy bổ về phía Annabeth và vác cô lên. Cô hét và đá loạn cả lên, đấm liên hồi vào bụng Bob, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến Bob. Hắn mang cô đến cho Percy và dịu dàng đặt cô xuống.

Gã Titan chạm vào trán cô. “Ui da.”

Annabeth không quơ loạn xạ nữa. Đôi mắt cô đã sáng trở lại. “Cái— hảh—?”

Cô nhìn thấy Percy, và một loạt những cảm xúc vụt qua gương mặt cô—nhẹ nhõm, hạnh phúc, bàng hoàng, sợ hãi. “Cậu ấy sao vậy?” cô nức nở. Chuyện gì đã xảy ra?”

Cô khẽ khàng ôm lấy vai cậu và vùi đầu vào tóc cậu.

Percy muốn bảo cô rằng mình không sao, nhưng không thể. Cậu không cảm nhận được cơ thể của mình nữa.  Ý thức cậu bây giờ như một quả bóng bay bé nhỏ, buộc lỏng lẻo vào đỉnh đầu của Percy. Nó không trọng lượng, không sức lực. Cứ như vậy, nó ngày một to hơn, ngày một nhẹ hơn. Cậu biết, nõ sớm vỡ thôi, hoặc sợi dây sẽ đứt, và sinh mạng cậu sẽ theo đó mà bay mất.

Annabeth đặt mặt cậu vào tay mình. Cô hôn cậu và cố gắng lau đi bụi bẩn cùng mồ hôi ở mắt cậu.

Bob cùi nhìn họ, còn cây chổi của hắn thẳng tắp như ngọn cờ. Gương mặt hắn không cảm xúc, trắng nhờ nhờ trong bức màn đen tối.

“Rất nhiều lời nguyền,” Bob nói. “Percy đã làm rất nhiều điều xấu với quái vật.”

“Ông có thể chữa cho cậu ấy không?” Annabeth nài xin. “Như ông chữa mù cho tôi ấy? Cứu Percy đi!”

Bob sững người. Hắn cạy cạy bảng tên trên bộ đồng phục như thể nó là một miếng vảy ở miệng vết thương.

Annabeth lại lên tiếng. “Bob—“

“Iapetus,” Bob nói, hơi lớn tiếng. “Trước Bob. Là Iapetus.”

Không khí như đông đặc lại. Percy cảm thấy vô lực, gần như không ở thế giới này nữa rồi.

“Tôi thích Bob hớn.” Giọng Annabeth bình tĩnh hơn trông đợi. “Còn ông thì sao?”

Gã Titan nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt độc một sắc bạc. “Tôi không biết nữa.”

Hắn cúi xuống cạnh cô và quan sát Percy. Trông hắn mệt mỏi và tiều tuỵ, như thể hắn đột nhiên phải hứng chịu gánh nặng của cả cuộc đời mình vậy.

“Tôi đã hứa,” hắn nói nhỏ. “Nico nhờ tôi giúp đỡ. Tôi nghĩ dù là Bob hay Iapetus, đều không thích thất hứa cả.” Hắn chạm tay lên trán Percy.

“Ui da,” gã Titan lẩm bẩm. “Cái Ui da này lớn lắm.”

Percy dần cảm nhận được cơ thể mình. Tiếng u u trong tai cậu vơi dần. Tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn. Cậu vẫn cảm thấy như mình đã nuốt trọn cả một cái đùi gà chiên giòn. Trong người cậu vẫn sôi sục. Cậu cảm thấy rõ ràng, chất độc chỉ bị hoãn tác dụng, chứ không phải hoá giải.

Nhưng ít ra cậu vẫn sống.

Cậu cố nhìn vào mắt Bob, để diễn tả sự biết ơn. Nhưng đầu cậu cứ gục gặc trước ngực.

“Bob không chữa được,” Bob nói. “Quá nhiều độc. Quá nhiều lời nguyền.”

Annabeth ghì chặt vai Percy. Cậu muốn kêu lên. Giờ thì tớ cảm nhận được rồi. Úi. Hơi mạnh đó.

“Làm gì bây giờ Bob?” Annabeth hỏi. “Quanh đây có nước không? Biết đâu nước sẽ giúp cậu ấy khá hơn.”

“Không có nước,” Bob nói. “Tartarus tệ.”

Biết rồi, Percy muốn hét lên.

Ít nhất thì gã Titan vẫn xưng là Bob. Dù cho hắn hận Percy vì xoá kí ức của hắn, có thể hắn vẫn sẽ giúp Annabeth nếu chẳng may có chuyện gì xảy đến với Percy.

“Không,” Annabeth khăng khăng. “Không, phải có cách nào đó. Phải có thứ gì đó chữa được cho cậu ấy.”

Bob đặt tay lên ngực Percy. Cảm giác lạnh lẽo như dầu khuynh diệp rần rần lan ra khắp xương ức cậu, nhưng ngay khi Bob nhấc tay lên, cảm giác dễ chịu ngay lập tưc dừng lại. Phổi Percy lại nóng như đốt bởi dung nham.

“Tartarus giết á thần,” Bob nói. “Nó chữa lành quái vật, nhưng cậu không thuộc về nơi này. Tartarus không cứu Percy. Cái hố ghét giống nòi cậu.”

“Tôi không quan tâm,” Annabeth nói. “Dù là ở đây, nhất định phải có nơi nào cậu ấy có thể nghỉ ngơi, loại chữa trị vào có thể giúp cậu ấy. Có thể là trở về bệ thờ của Hermes, hay—“

Cách đó một quãng, một giọng trầm thấp rống lên—rủi thay, Percy có thể nhận ra chủ nhân của nó.

“TA NGỬI ĐƯỢC NÓ!” gã khổng lồ gầm vang. “CHUẨN BỊ ĐI, HỠI CON TRAI POSEIDON! TA ĐẾN ĐÂY!”

“Polybotes,” Bob nói. “Hắn ghét Poseidon và các con cái. Hắn gần lắm rồi.”

Annabeth vật vã lắm mới đỡ Percy đứng dậy được. Cậu không muốn cô phải vất vả, nhưng giờ cậu như một túi banh bi da ấy. Dù đã có Annabeth chịu gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể, cậu vẫn đứng không vững.

“Bob, tôi sẽ đi, dù ông quyết định thế nào,” cô nói. “Ông có giúp không?”

Chú mèo Bob Nhỏ kêu lên và rừ rừ trong cổ họng, cọ người vào cằm Bob.

Bob nhìn Percy, và Percy ước rằng mình có thể hiểu được cảm xúc của gã Titan. Hắn đang giận, hay chỉ suy tư thôi? Hắn đang lên kế hoạch trả thù, hay hắn chỉ cảm thấy tổn thương vì Percy đã dối trá về tình bạn của họ.

“Có một nơi,” Cuối cùng Bob cũng nói. “Có một người khổng lồ biết nên làm gì.”

Annabeth giật mình, tí nữa buông luôn Percy. “Khổng lồ. Ặc, Bob, khổng lồ xấu mà.”

“Một người tốt.” Bob khăng khăng. “Tin tôi, và tôi sẽ mang đi… trừ khi Polybotes và kẻ khác bắt chúng ta trước.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.