"HAZEL!" FRANK LẮC LẮC HAI CÁNH TAY CÔ, giọng đầy hoảng hốt. "Thôi nào, làm ơn đi! Tỉnh lại nào!"
Cô mở bừng mắt ra. Bầu trời đêm lung linh ánh sao. Cơn rung lắc của con thuyền đã biến mất. Cô đang nằm trên mặt đất cứng, thanh kiếm vẫn được bọc trong tấm drap và ba-lô của cô ở bên cạnh.
Cô lảo đảo ngồi dậy, đầu quay mòng mòng. Họ đang ở trên một vách đá nhìn xuống được bờ biển. Cách đó khoảng ba mươi mét, đại dương lấp la lấp lánh dưới ánh trăng. Sóng vỗ nhẹ nhàng vào đuôi con thuyền đang nằm trên bờ của họ. Bên phải cô, sát gờ vách đá, là mộ
t tòa nhà trông giống một nhà thờ nhỏ với đèn pha trong tháp chuông. Hazel đoán chắc là một ngọn hải đăng. Phía sau họ, các cánh đồng cỏ cao xào xạc trong gió.
"Chúng ta đang ở đâu
Frank thở ra. "Tạ ơn thánh thần là em đã tỉnh! Chúng ta đang ở Mendocino, cách Cầu Cổng Vàng khoảng một trăm năm mươi dặm về phía bắc."
"Một trăm năm mươi dặm?" Hazel rên rỉ. "Em đã ngất lâu chừng đó sao?"
Percy quỳ kế bên cô, gió biển thổi qua mái tóc anh. Anh đặt tay lên trán cô như thể kiểm tra xem cô có bị sốt không. "Bọn anh không đánh thức em được. Cuối cùng bọn anh quyết định mang em lên bờ. Bọn anh nghĩ có thể chứng say sóng..."
"Đó không phải là do say sóng." Cô hít một hơi thật sâu. Cô không thể che giấu họ sự thật thêm chút nào nữa. Cô nhớ Nico đã từng nói: Nếu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cac-anh-hung-cua-dinh-olympus-tap-2-con-trai-than-neptune/2075762/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.