“Xin lỗi.” Hứa Diên quay người nằm ngửa nhìn lên trần nhà nói, “Em có chút kích động.”
Phương Mặc đem chăn kéo lên bao lấy anh, hắn nằm bên cạnh Hứa Diên, nhẹ nói: “Mỗi người đều có cảm xúc, anh phải cảm ơn em vì có thể phát tiết chúng ra ngoài.”
Hứa Diên nghe hiểu hắn có ý tứ gì, đáy lòng ấm áp, anh nói: “Em sẽ lên kế hoạch ổn thoả, đừng lo lắng.”
Phương Mặc xoay người, ôm lấy anh nhỏ giọng nói: “Làm sao mà anh có thể không lo lắng? Tiểu Diên chính là bé chim đần.”
Hứa Diên cười lên: “Sao em lại đần?”
Phương Mặc ôm anh càng chặt hơn, xích lại gần cổ anh: “Dựa vào anh này bảo bối. Anh muốn em dựa vào anh.”
Hứa Diên còn chưa lên tiếng, hắn đã tiếp tục đặt lên cần cổ anh một chiếc hôn: “Thế nhưng Tiểu Diên không chỉ là một bé chim đần, Tiểu Diên vẫn là một đuôi cá, tự mình có thể du động trong nước rất xinh đẹp.”
Hắn nói chuyện ngây thơ đến dạng này, Hứa Diên nhịn không được nhìn hắn.
Cúi đầu xuống, liền chạm vào ánh nhìn của Phương Mặc.
Mùa xuân khắp thành phố đều ngập tràn tơ liễu, vào lúc chạng vạng, người đi trên đường sẽ cảm thấy giống như mình đã trở lại những ngày xưa cũ, có loại cảm giác xa xăm với thực tại cùng với xúc cảm say đắm khi ánh mắt chạm nhau.
Lúc này Hứa Diên có cảm giác như vậy.
Cảm nhận được bóng lưng được dõi theo rất nhiều năm. Khoảnh khắc lơ đãng quay đầu, nhìn thấy ánh mắt một mực truy đuổi phía sau cũng là cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca/135532/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.