“Ông là?”
“Cha chính là cha ruột của con, lại đây ngồi xuống nói chuyện đi.”
Thiên Nhạn được mời đến chỗ ngồi, lấy điện thoại từ trong túi ra, hai tay đặt lên bàn, thờ ơ nghịch điện thoại.
Ân Thái Lâm không có bất kỳ vẻ bất mãn nào, ánh mắt nhìn cô tràn ngập sự từ ái.
Với kinh nghiệm nhìn người vô số, Thiên Nhạn liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương chẳng qua chỉ đang giả vờ từ ái mà thôi.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì.”
Ân Thái Lâm lộ vẻ cười khổ: “Con chắc đang trách cha lắm phải không? Nhiều năm như vậy đều không đến tìm con. Con trách cha cũng là chuyện bình thường.”
“Nói thẳng mục đích đi. Sao vậy? Ông cũng giống Ôn Hàm Thư, câu chữ nào cũng như được ngâm qua trà Long Tỉnh ngàn năm vậy?” Lời châm chọc của Thiên Nhạn khiến Ân Thái Lâm kinh ngạc tại chỗ, nhất thời quên cả kiểm soát biểu cảm.
Nửa phút sau, ông ta mới phản ứng lại: “Cha biết dù cha có nói thế nào, cha cũng sẽ không…”
“Đã nói có gì thì nói thẳng ra đi, ông không hiểu tiếng người à? Tiếc là tôi không biết thú ngữ.”
Còn dám diễn trước mặt cô nữa. Nhiều năm không xuất hiện, một khi xuất hiện mà không có mục đích thì lừa trẻ con chắc? Biểu cảm của Ân Thái Lâm rất giằng xé, hoàn toàn không ngờ phản ứng của Thiên Nhạn lại như vậy. Khi ông ta còn định cố gắng thêm một chút lại bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Thiên Nhạn, cuối cùng đành không dùng cách nói chuyện đó nữa.
“Được thôi." Nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4896168/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.