Nhưng ở nhà, bà ta sẽ đủ kiểu oán trách, phàn nàn, nói xấu Thiên Nhạn và Trình Hoài.
Chu Lan Lan ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng làu bàu của Trương Cúc Anh.
“Chu Lan Lan, mày lại c.h.ế.t dí ở đâu rồi?”
Nghe thấy giọng của Trương Cúc Anh, Chu Lan Lan vội vàng chạy ra khỏi phòng: “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Chuyện gì à, tao ở đây bận cả buổi trời, cũng không thấy mày ra phụ một tay. Đúng là ở thành phố một thời gian, tưởng mình là người thành phố rồi à?”
Chu Lan Lan vội cười, nhanh chóng chạy qua giúp đỡ: “Mẹ, không có đâu ạ, con chỉ về phòng xem sách một lát thôi.”
“Chỉ biết đọc sách, cũng không kèm em mày học cùng.” Trương Cúc Anh đương nhiên biết đọc sách là tốt, liền mong Chu Lan Lan cũng kéo theo đứa con trai cưng của bà ta học cùng.
Bà ta đã tính toán cả rồi, nếu Nguyên Nguyên không phải là người có tài học thì có một người chị sinh viên, tương lai chắc chắn sẽ không tệ.
Sinh viên ra trường có thể tìm được công việc tốt, đến lúc đó còn có thể giúp Nguyên Nguyên mua nhà cưới vợ ở thành phố. Nuôi con gái, chẳng phải là để chờ đợi sự báo đáp này sao? Nếu không bà ta đã sớm gả Chu Lan Lan đi rồi.
Chu Lan Lan cúi đầu nhặt rau, khẽ đáp lại nhưng đáy mắt lại là sự lạnh lẽo được chôn giấu.
Nguyên Nguyên là em trai cô, dạy kèm cho em, phụ đạo bài tập, cô không có ý kiến gì. Nhưng mẹ cô muốn cô làm bảo mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4878240/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.