Lữ Sính cười tủm tỉm: "Làm cỏ, xới đất, bón phân, gieo hạt."
Cái này mà còn biết nữa thì tôi đi đầu xuống đất.
"Thiên Nhạn, chỉ khi trải nghiệm sự vất vả của việc gieo trồng lương thực, mới biết được lương thực có được không hề dễ dàng. Dụng ý tốt đẹp của tổ chương trình, hy vọng em có thể hiểu."
Mạnh Tưởng Tưởng lên tiếng: "Em sinh ra trong gia cảnh ưu việt, muốn gì được nấy, có được mọi thứ quá dễ dàng nên sẽ không biết quý trọng. Hôm nay em trải nghiệm "hạt gạo là vàng", tuyệt đối sẽ là một trải nghiệm vô cùng khó quên."
Thiên Nhạn: "Cô Mạnh, cô nói những lời này có bằng chứng không?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Mạnh Tưởng Tưởng sững sờ: "Bằng chứng gì?"
"Cô nói tôi sinh ra trong gia cảnh ưu việt, có được mọi thứ dễ dàng nên sẽ không quý trọng, cô có bằng chứng không? Cô thấy tôi không quý trọng đồ đạc của mình từ lúc nào?" Thiên Nhạn không thích bị người khác chụp mũ như vậy.
Cô bé nguyên chủ từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, Phùng Thư Thanh lại khắt khe với cô, mọi chuyện đều phải làm tốt nhất, cô thật sự chưa từng phô trương lãng phí.
Mỗi năm những món quà Phùng Thư Thanh chuẩn bị, cô đều cẩn thận cất giữ. Dù cô biết những thứ này chẳng qua chỉ là do Phùng Thư Thanh tùy ý bảo người đi chuẩn bị.
Thiên Nhạn cho rằng, Phùng Thư Thanh không mấy yêu thương nguyên chủ.
Mọi việc đối phương làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798223/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.