Trình Hoài không nói tiếp, cãi nhau với Trương Cúc Anh không có gì thú vị. Chỉ nói vậy thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.
Mọi người đều cùng một làng, nếu thật sự cãi nhau sẽ rất khó coi, đây không phải là lúc bình thường.
Trương Cúc Anh nhìn máy quay xung quanh, không có chỗ để xả giận, hít sâu hai hơi rồi đi đến trước mặt Thiên Nhạn.
"Dì Trương, còn có gì chỉ giáo không ạ?"
Trương Cúc Anh suýt chút nữa không trợn trắng mắt: "Người thành phố đến lợi hại thật, dì nào dám chỉ giáo con."
Lữ Sính ra hiệu cho Trương Cúc Anh, nhưng bà ta vốn dĩ không phát hiện, bây giờ chỉ muốn châm chọc Thiên Nhạn vài câu, nếu không bà ta không nuốt trôi được cơn giận này.
Nếu không phải đối phương dắt dê đi, bà ta có đến nỗi chật vật như vậy không? Lữ Sính rất tức giận, bảo bà thể hiện hình ảnh người nông dân cần cù chất phác, chứ không phải chua ngoa.
Chân thật thì có chân thật, nhưng người ta không thích xem!
Không còn cách nào, Lữ Sính đành phải qua đó gọi Trương Cúc Anh lại, làm công tác tư tưởng. Nhưng Trương Cúc Anh hiện tại thật sự có chút tức giận, tạm thời không có cách nào tiếp tục.
"Thiên Nhạn, việc chăn dê cứ kết thúc ở đây, chúng ta trở về, quay một vài thứ khác." Lữ Sính đi đến bên cạnh Thiên Nhạn: "Hôm nay không phải còn chút thời gian sao? Vừa lúc có thể quay cảnh nấu cơm."
Nấu cơm?
Thiên Nhạn khẽ nhướng mày, là một tiểu thư nhà giàu mới 16 tuổi, ở nhà đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798219/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.