"Nhạn Tử, con nói cái gì vậy? Nguyên Nguyên chỉ là không hiểu chuyện, không cẩn thận cầm thẻ bài của con, sao con có thể nguyền rủa nó như thế?"
Trương Cúc Anh coi trọng nhất là đứa con trai này, làm sao có thể chịu được người khác nói như vậy, lập tức cũng bất chấp có ống kính ở đây, biểu cảm đại biến: "Con trai dì thế nào, dì còn không biết sao? Nó vốn dĩ không có ý xấu, chỉ là chưa từng thấy qua nên thấy mới lạ, lấy ra xem thôi."
"Uổng công con là một cô bé từ trong thành phố đến, lại tính toán chi li như vậy, còn keo kiệt hơn cả người nhà quê chúng tôi, khó trách người ta nói càng giàu càng keo kiệt."
Người quay phim thấy quay được cảnh này, liền nhỏ giọng nói với đạo diễn Lữ Sính: "Đạo diễn, đoạn này đến lúc đó e là phải cắt đi."
"Không vội." Đây mới là ngày thứ hai mà sự việc đã không đi theo kịch bản, Lữ Sính thoáng cảm thấy không ổn lắm.
Có điều, ông ta cũng không ngăn cản Trương Cúc Anh, dù sao hai bên có xung đột là được, bất kể là xung đột gì.
Xung đột, có nghĩa là khi chương trình phát sóng sẽ có tranh cãi.
Thời buổi này, chương trình phát sóng chỉ sợ không có tranh cãi, không tạo ra được gợn sóng nào, không có cư dân mạng chú ý, không có lưu lượng, cũng có nghĩa đây là một chương trình vô cùng thất bại.
Lời đã nói đến đây, Thiên Nhạn không nói thêm gì nữa.
Hiện tại trừ lúc rửa mặt, đi vệ sinh và ngủ, máy quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798201/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.