Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, định giấu đi sự phức tạp trong lòng, nhưng nhịp tim lại đập ngày càng nhanh.
"Kim, ngươi nói Tiểu Thạch Đầu và Thiên Hải công chúa đã trở về rồi? Họ thế nào?"
[Ở bên nhau rất mặn nồng ạ.]
Nguyệt Hoài: Vậy nên, đá động lòng cũng không có gì lạ, đúng không? Không mất mặt!
Nàng nói, phải trực diện với nội tâm, thản nhiên đối mặt.
Nguyệt Hoài đột nhiên bật cười thành tiếng, âm thanh trong trẻo dễ nghe, lại làm Kim sợ hãi, lão đại lại lên cơn gì thế, không phải lại nghĩ ra cách mạo hiểm nào đấy chứ?
[Lão đại, hôm nay có thượng triều không ạ?]
Nguyệt Hoài: "Có."
Diệp Hoài Phong không mặc triều phục, mà thay một bộ y phục màu trắng sạch sẽ không dính chút bụi trần, hắn chỉ thích màu trắng.
Hắn ngắm mình trong gương, xoay qua xoay lại, cười với gương hồi lâu, vẫn chưa có ý định ra cửa.
Kim không biết hắn đang lên cơn gì, liền nhắc nhở: [Lão đại, thượng triều muộn rồi ạ.]
[Không sao, bệ hạ sẽ không trách tội.]
Tuy nhiên, hôm nay hắn lại có phần háo hức thượng triều hơn.
Trên triều đình, Thiên Nhạn dựa vào long tọa, nghe lời tâu của các thần tử bên dưới, sắc mặt lạnh lùng, không ai có thể hiểu được nàng đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Bệ hạ, thần đến muộn."
Các vị đại thần đồng loạt quay đầu lại, nhìn bóng người trước điện Kim Loan. Chỉ thấy hắn mặc một bộ y phục màu trắng ngà, dùng một cây trâm ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798195/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.