"A a a ——"
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Sở Bình Dụ vang vọng khắp chân trời, lời xin tha của Sở Tiêu Nguyệt nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng không nói ra được.
Nàng ta đã có phần hiểu Sở Thiên Nhạn, đối phương sẽ không bỏ qua cho Sở Bình Dụ, tự nhiên cũng nên biết rằng nàng ta không thể nào được tha thứ.
"Lúc trước các người đến như thế nào, ta sẽ đưa các người trở về như thế đó." Thiên Nhạn bóp nát linh căn của Sở Bình Dụ, lại khiến hắn đau đến hét lên một tiếng, lần này là đau lòng.
Hai mắt hắn sung huyết, phẫn hận hét lên: "Sở Thiên Nhạn, ngươi nhất định phải đuổi tận g.i.ế.c tuyệt sao?"
"Nói những lời này bây giờ đã vô nghĩa." Thiên Nhạn giơ tay túm Sở Tiêu Nguyệt lên. Sở Tiêu Nguyệt vừa kêu lên một tiếng "không", linh căn cũng đã bị đào ra.
"Con người ta trước nay xử sự công bằng."
Mọi người: Từ này dùng như vậy sao? Sở Tiêu Nguyệt đau đớn, nhưng lại không hét lớn, mặt mày nàng ta tái nhợt đứng trước mặt Thiên Nhạn, loạng choạng như sắp ngã, trên mặt mang theo vài phần khẩn cầu.
"Đại tỷ, muội thật sự không có cơ hội sao?"
Thiên Nhạn lạnh lùng vô tình: "Ngươi nói xem?"
"Ngươi biết sai, hay là vì biết đi theo ta sẽ tốt hơn? Trong lòng ngươi tự hiểu rõ. Thuở nhỏ ngươi sống khổ, không đi nhằm vào người đã làm tổn thương mình, lại đi bắt nạt quả hồng mềm, chẳng qua chỉ là kẻ yếu ức h.i.ế.p kẻ yếu hơn."
"Đại tỷ, muội thật sự sai rồi, muội rất hối hận về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798180/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.