"Chẳng phải là do hai lão già này tự tìm sao?"
Sở Tiêu Nguyệt như muốn trút hết mọi phẫn hận: "Năm tuổi ta đã phải làm đủ mọi việc, mùa đông phải ôm quần áo của cả nhà ra bờ sông giặt, tay đông đến sưng đỏ, họ chỉ quan tâm quần áo có giặt sạch không."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
"Nếu giặt không sạch, làm chậm một chút, chỉ biết trách ta làm việc qua loa, không bị mắng thì cũng bị đánh."
"Người còn chưa cao bằng bếp lò, đã phải nấu cơm, đồ ăn ngon lại không có trong bát của ta. Ăn thêm hai miếng, còn bị mắng là quỷ đói."
"Ngươi đã từng trải qua chưa?"
"Sở Thiên Nhạn đã từng trải qua chưa?"
"Sở Thiên Nhạn có thiên phú tốt, có tiên trưởng dặn dò, nên họ mới không dám hà khắc. Còn ngươi thì sao? Ngươi cũng giống ta, chẳng là gì cả, vậy mà lại được sủng ái, chẳng phải chỉ vì hơn ta hai lạng thịt thôi sao?"
Sở Tiêu Nguyệt chắc chắn Sở Bình Dụ sẽ không làm gì mình, nói đến việc đối phương tìm đến nàng ta, thật sự là đã cho nàng a một con đường sống.
Nhân lúc này, nàng a phải mắng cho thật thống khoái.
"Hai lão già này có thứ gì tốt đều cho ngươi, đối với ta thì không khác gì súc vật, ta thật sự chịu đủ rồi."
"Dựa vào cái gì mà thuở nhỏ ta khổ hơn các ngươi, bây giờ lại còn phải khổ hơn các ngươi?"
"Các ngươi mà đối xử tốt với ta một chút, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798177/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.