Thiên Nhạn du ngoạn bên ngoài hai năm, cuối cùng đã tìm được không ít linh d.ư.ợ.c để luyện chế Tạo Linh Đan cực phẩm, ngoài ra còn thu thập được đủ loại bảo vật, xem như thắng lợi trở về.
Khi chuẩn bị quay về Huyền Nguyệt Môn, nàng định bụng đến Hạnh Hoa thôn xem thử.
Không biết hai lão già kia thế nào rồi, nếu nàng đoán không sai, cuộc sống hẳn là chẳng ra gì.
Vài ngày sau, Thiên Nhạn đạp phi kiếm lơ lửng trên bầu trời Hạnh Hoa thôn, từ từ bay đến nhà cũ của Sở gia.
"Lão già, chúng ta còn có thể đợi được Bình Dụ đến đây không?" Giọng Dương Phượng Hương vô cùng tuyệt vọng, bà ta trông già đến không ra hình người, phảng phất như có thể c.h.ế.t đi bất cứ lúc nào.
Sở Thành Hỉ trông cũng không khác là bao, da dẻ nhăn nheo đến độ không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu. Tính ra thì hai người này cũng đã gần mấy trăm tuổi. Với thiên phú cực kỳ kém cỏi của họ, có thể sống lâu như vậy đã là may mắn hơn rất nhiều người.
Thần thức của Thiên Nhạn lướt qua cơ thể hai người, quả nhiên là đã bị đào mất linh căn.
Trên người họ có tiên thương, đều là vết thương cũ, rõ ràng là đã bị đ.á.n.h từ rất lâu trước đây.
Đôi mắt đục ngầu của Sở Thành Hỉ đột nhiên sáng lên, dường như là vì nghe thấy tên Sở Bình Dụ, ông ta cao giọng: "Bà già, chúng ta nhất định phải gắng gượng đến khi Bình Dụ xuất quan. Chờ Bình Dụ đến tìm chúng ta, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798162/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.