Gần đây sư phụ bận giúp đại sư huynh chữa trị linh căn, tạm thời chưa để ý đến nàng, nên nàng thật sự có hơi bay bổng.
"Hoài Phong nói rất đúng." Thiên Nhạn tán thành: "Thiên phú của con không kém, tâm tính cũng tốt, nếu nỗ lực tu luyện thì thành tiên chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng tính tình con lại quá hiếu động, dễ kiêu ngạo tự mãn, đây là khuyết điểm. Bây giờ ta có thể che chở cho con, các sư huynh sư tỷ của con cũng có thể giúp con, nhưng không phải lúc nào cũng có người ở bên cạnh, tự thân trở nên mạnh mẽ mới là thật sự không sợ trời không sợ đất."
"Bây giờ con mới chỉ ở Kim Đan sơ kỳ, đừng quên Phó Tuyết Mi đã là Nguyên Anh kỳ, với tính tình của nó, sau này đối đầu với con chắc chắn vẫn sẽ giao thủ. Chẳng lẽ con hy vọng mỗi lần đối đầu với nó đều chịu thiệt hoặc phải chờ người đến cứu?"
"Đệ tử hiểu rồi, thưa sư phụ. Đệ tử sẽ xuống tu luyện chăm chỉ ngay, tuyệt đối sẽ không kiêu ngạo tự mãn nữa." Diệp Tì cúi người, mặt đầy hối lỗi: "Gần đây đệ tử quả thực vui quá, nhất thời không kiềm chế được."
"Hiểu là tốt rồi, tứ sư muội, muội xuống tu luyện đi." Diệp Hoài Phong thúc giục: "Đừng lãng phí một chút thời gian nào, có gì không hiểu có thể đến hỏi ta, sư phụ đang bận, khi nào ta không hiểu thì sẽ đến thỉnh giáo sư phụ."
Đối với các sư đệ sư muội khác, hắn cũng nói như vậy.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798159/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.