"Lão già, chúng ta bây giờ phải làm sao đây…"
Bị ném về căn nhà cũ nát ở Hạnh Hoa thôn, Dương Phượng Hương òa khóc: "Con Đại Nha bất hiếu quá, lại ném chúng ta về đây, ta hối hận quá, lúc trước không nên để nó sống. Một con nhãi bất hiếu, vong ơn bội nghĩa như vậy, đáng lẽ phải bị ném xuống hồ cho c.h.ế.t đuối."
Sở Thành Hỉ mặt vẫn còn hơi tái, ngồi trên bậc cửa trầm tư: "Bà già, thật ra bây giờ cũng không phải là tệ nhất."
"Còn không tệ sao? Chúng ta đã bị ném về trần thế làm người thường, con Đại Nha đúng là đồ không có lương tâm…"
"Ở đây không ai xem bà làm trò đâu, nghe ta nói đi." Giọng Sở Thành Hỉ có vẻ không vui, ông ta ghét sự ồn ào của Dương Phượng Hương.
Dương Phượng Hương nghe ra, lập tức nín khóc, đi đến trước mặt Sở Thành Hỉ, dựa vào cửa ngồi xuống: "Lão già, ông lúc nào cũng nhiều mưu mẹo, có phải có ý tưởng gì rồi không? Bình Dụ còn không biết khi nào mới xuất quan, chúng ta không có cách nào đến giới tu luyện. Mà cho dù có đến được giới tu luyện, e rằng cũng không vào được Huyền Nguyệt Môn."
Năm đó đến giới tu luyện là do Đại Nha đưa họ đi, bây giờ trở về cũng là do nàng đưa.
Họ không biết đường, hơn nữa giới tu luyện nơi đâu cũng có nguy hiểm, họ không dám tùy tiện làm gì. Có những nơi còn có đủ loại hạn chế, trận pháp, kết giới, chưa kể đến những kẻ g.i.ế.c người đoạt bảo.
Sau khi vào Huyền Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798157/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.