Hơn nữa có hai lão già kia ở bên cạnh đục nước béo cò, sẽ gây ra rất nhiều phiền phức cho sư phụ.
Nghĩ đến hai lão già đó, tâm trạng của Diệp Hoài Phong liền rất không tốt. Họ chỉ biết đòi hỏi đồ của sư phụ, lại không hề nghĩ cho nàng một chút nào.
Sư phụ vì nhìn trộm thiên cơ mà tính tình thay đổi, nhưng phiền phức vẫn còn một đống. Đặc biệt là Vô Hoa Tông tìm đến, sự việc sẽ không dễ giải quyết như vậy, luôn phải lo đến sự hòa hảo giữa các tông môn.
“Ra ngoài xem sao.”
Thiên Nhạn lại không có nhiều băn khoăn.
Vô Hoa Tông quả thực là một đại tông môn, ngang hàng với Huyền Nguyệt Môn, số lượng cường giả của hai phái không chênh lệch nhiều.
Nhưng phần lớn các cường giả bế quan, nếu không phải tông môn gặp nguy cơ thì sẽ không xuất hiện.
Những chuyện nhỏ nhặt như thế này, lại càng không có khả năng họ ra mặt can thiệp.
Phó Thanh Dương tìm đến, nàng hoàn toàn không sợ. Vì chút chuyện nhỏ này, đối phương không thể nào mời các cường giả bế quan của tông môn ra được, làm vậy chỉ tổ thành trò cười.
Thiên Nhạn vừa ra khỏi cửa, Diệp Tì đã vội vàng đuổi theo.
Diệp Hoài Phong không muốn nằm nữa, cảm thấy hôm nay trạng thái không tồi, cũng vội vàng nhảy xuống giường đuổi kịp. Thấy Thiên Nhạn quay đầu lại đánh giá, hắn vội nói: “Sư phụ, con không sao.”
Thiên Nhạn thu hồi ánh mắt. Vị đại đệ tử này của nàng cuối cùng vẫn không yên tâm lắm, xem ra vẫn chưa đủ tin tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798145/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.